Sở Mộ Trầm bị đau, hít vào một hơi, anh cạn lời chỉ biết nhìn ông bố già nhà mình, "Ây da... Đau! Bố thật sự là bố con à, chưa có người bố ruột nào hố con trai của mình mà không chùn tay như bố."
Trong nháy mắt, mặt mày bố Sở hớn hở nở nụ cười hiền từ mang theo sự hưng phấn tột cùng, "Thằng nhóc hư hỏng này, bớt đạo lý lại đi! Đau một chút thì có sao đâu! Em gái con thông suốt rồi, con bé chịu nhận chúng ta rồi."
Lâm Nhan nhìn hai bố con đáng yêu như nhau, cô nhịn không được mà nở nụ cười, nếu nhìn nhận nhau có thể khiến tất cả mọi người vui vẻ vậy cô còn do dự gì nữa!
Người nhà họ Sở quá ấm áp, ấm đến mức cô không thể nào từ chối được.
"Chào Lâm Nhan! Hoan nghênh em chính thức trở thành một phần của nhà họ Sở, làm quen lại lần nữa nha. Anh là Sở Mộ Trầm, anh trai của em!" Sở Mộ Trầm không khỏi nhướng mày, làm như thật mà tới vươn tay ra và giới thiệu một lần nữa.
"Chào anh trai! Em là Lâm Nhan." Lâm Nhan nở nụ cười sáng lạn, bắt tay Sở Mộ Trầm.
"Lâm Nhan, bố là bố con." Bố Sở kích động đến đẩy Sở Mộ Trầm ra, vừa mong đợi lại vừa gấp gáp muốn cùng Lâm Nhan nhận nhau.
"Bố." Lâm Nhan hơi do dự rồi thản nhiên cười, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
"Ôi trời ơi, trời ơi! Con gái ngoan, bố đã chờ hai mươi mấy năm, rốt cuộc cũng chờ được ngày này rồi." Bố Sở xúc động tới mức nước mắt rơi đầy trên gương mặt già nua, ôm chặt Lâm Nhan tựa như tình cảm ẩn giấu nhiều năm cuối cùng đã tìm được chỗ bùng nổ.
Ta Phong Trần ngồi ở một bên, lặng lẽ nhìn cảnh tượng một nhà ba người, từ khi vui vẻ sung sướиɠ nhận nhau cho tới lúc cảm động rơi nước mắt. Tâm trạng anh phức tạp, không biết nên nói gì.
Nhưng tới lúc bố Sở ôm Lâm Nhan thì anh nhìn không nổi nữa, "Bác trai, chúc mừng cả nhà bác được đoàn tụ, đồ ăn sáng sắp nguội rồi, Lâm Nhan vẫn chưa uống canh gà."
Lâm Nhan cảm kích nháy mắt với Tạ Phong Trần, trong thời điểm mấu chốt vẫn chỉ có Tạ cẩu đáng tin nhất, biết giải cứu cô.
Tạ Phong Trần cũng đáp lại bằng một ánh mắt quyến rũ, rốt cuộc trong lòng cũng thoải mái. Dù sao Lâm Nhan vẫn chưa từng quên sự tồn tại của anh, vẫn biết anh tốt, không uổng công anh làm người vô hình nãy giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lúc này bố Sở mới kịp phản ứng và buông Lâm Nhan ra, có hơi xấu hổ mà nói: "Xin lỗi con, lúc nãy bố quá kích động nên không khống chế được cảm xúc, con uống canh gà trước đi, ăn nhiều một chút. Sau này, bố sẽ nấu cho con ăn mỗi ngày."
Sở Mộ Trầm nhìn bố già bật chế độ cuồng con, bất đắc dĩ mở miệng, "Bố, nếu bố nấu mỗi ngày, có lẽ em gái chưa về nhà họ Sở thì đã ngán rồi. Huống chi, với tài nấu ăn của bố thì hầm canh gà vẫn ổn, mẹ cũng không chê bai gì những món khác thì... Hay là thôi đi!"
"Cút đi! Sao có thể lật tẩy bố mình như vậy, mau ăn đi, ăn không ngừng mới lấp kín được miệng con! Nếu không phải tại con, em gái con có lạnh tới mức phát bệnh không? Chờ bố mang em gái về nhà thì con mau tìm người khác làm mấy cái quay quay chụp chụp gì đó của con đi. Bố còn chưa tính sổ với con chuyện con khiến con gái cưng của bố bị cảm lạnh đâu!" Bố Sở trừng mắt, hung hăng liếc con trai mình một cái, không khách sáo mà nói.
"Bố, bố đừng giảng đạo lý với con nữa, em gái bị cảm cũng đâu phải do con làm hại. Hôm đó con cũng đứng chịu gió lạnh trên biển cả một ngày trời."
"Cái đồ da dày thịt béo như con có thể so với em gái con sao?" Bố Sở nhìn Sở Mộ Trầm với vẻ chán ghét.
"Con nói không lại bố, bố có bản lĩnh thì dẫn em ấy đi đi."
"Nhan Nhan, con theo bố về nhà đi!" Bố Sở lập tức nhìn về phía Lâm Nhan.
"Con muốn quay xong bộ phim này trước, con rất thích vai diễn này, cũng đã quay được một đoạn, con không muốn bỏ cuộc. Thật ra cảm mạo là việc nhỏ, ai cũng sẽ bị thôi mà. Bố không cần phải quan trọng hóa vấn đề này đâu." Lâm Nhan không ngờ hai cha con bọn họ đấu đá nhau, cô lại trở thành đích của trăm mũi tên rồi.
"Vậy chừng nào con về nhà? Lạnh như vậy mà bôn ba ở ngoài làm gì, đóng phim có thể kiếm được bao nhiêu đâu? Bố có tiền, sau này bố nuôi con, con không đi làm cũng không sao, không cần vất vả như vậy."
Lâm Nhan: "..."
Đây có phải là người bố đại gia trong truyền thuyết không?