Nam Chính Cua Lại Tôi

Chương 35



Lâm Nhan xấu hổ cười cười, ngoan ngoãn bước qua đứng bên cạnh tên chó chết, cười tươi như hoa: "Ông nội, không phải ông đến tìm anh ấy sao?"

 

Ánh mắt của ông cụ quét một vòng trên hai người trẻ tuổi, lau miệng, không giận mà uy, "Tìm nó, cũng tìm con, tại sao gần đây ông nghe không ít lời đồn đại về hai đứa vậy?"

 

"Lời đồn không tin được đâu ông." Sắc mặt Tạ Phong Trần như thường, dứt khoát phủ định toàn bộ mọi chuyện.

 

Lâm Nhan kinh ngạc nhìn thoáng qua Tạ Phong Trần, khó hiểu nghi ngờ.

 

Ông cụ đã đặt sẵn thang rồi, làm sao anh ta lại không mượn theo giải thích chuyện ly hôn vậy!

 

Lại còn giấu giấu giếm giếm, mệt thiệt đó!

 

"Không có lửa làm sao có khói? Hai đứa kết hôn hai năm, ông cũng hết sức tuân thủ lời hứa, hai năm nay không hề quản hai đứa, nhưng mà ông nghe thấy hai đứa ầm ĩ muốn ly hôn à?"

 

"Không ly hôn." Tạ Phong Trần thề thốt phủ nhận, trợn mắt nói dối.

 

"Không ly hôn à? Vậy làm sao người ta đều đang nói gần đây ngày nào Lâm Nhan cũng chạy đến hội sở Hoàng Đình?” Ánh mắt nghi ngờ của ông cụ Tạ quét về phía Lâm Nhan, mắt sáng như đuốc, vô cùng áp bách.

 

Lâm Nhan bị nhìn có chút lúng túng, tình huống gì đây?

 

Dáng vẻ của ông cụ sao lại giống như đang nghi ngờ cô là một phụ nữ cặn bã không tuân theo chuẩn mực đạo đức giống y chang cháu trai ông ấy vậy?

 

Nhưng rõ ràng là cô ly hôn xong rồi mới tìm mấy cậu chàng đẹp trai nha!

 

"Ông nội, con nghĩ ông hiểu lầm rồi..." Lâm Nhan cảm thấy oan khuất, cũng không muốn mình bị người khác hiểu lầm, nhịn không được muốn giải thích.

 

Ai ngờ vừa mới mở miệng thì trên vai nặng trĩu, cánh tay có lực của người đàn ông một tay ôm vai cô kéo vào trong ngực, một bàn tay khác bỗng nhiên nâng lên, dừng trên trán cô, dịu dàng

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

vuốt mấy sợi tóc buông lơi của cô cho gọn, đặt ở sau tai, ngón tay nam tính thon dài, khớp xương rõ ràng, ngón tay còn hơi lành lạnh, khiến cho Lâm Nhan nổi da gà toàn thân.

 

Lâm Nhan sợ đến mức không nói ra lời.

 

"Hiểu lầm?" Ánh mắt ông cụ nhìn cháu trai mình, thẩm tra.

 

"Đúng là hiểu lầm, ông nội, Lâm Nhan từ nhỏ bị chiều hư, thấy con gần đây thường xuyên chạy đến chỗ hội sở của Lục Giản nên cho rằng con ra ngoài tìm phụ nữ, cô ấy ghen, cáu kỉnh với con, sau đó mới suy nghĩ cách để theo dõi con." Tạ Phong Trần nhẹ nhàng giải thích, lại mở miệng nói dối, cuối cùng còn nhìn Lâm Nhan rất tình cảm, chân thành, trên mặt nhẹ nhàng thoải mái, nghiến răng nghiến lợi hỏi cô: "Em nói đúng không?"

 

"Vâng." Lâm Nhan rất không muốn gật đầu, nhưng cánh tay của người đàn ông trên vai cô sắp bóp nát xương cốt cô rồi, đành phải chịu khuất phục trước áp lực của anh.

 

"Nếu là hiểu lầm thì nói rõ ràng là tốt rồi, Tiểu Phong, nếu đã cưới con gái người ta thì phải đối xử với người ta thật tốt, chuyển đến đây ở, đừng có lêu lổng ở ngoài suốt ngày, vợ chồng ở riêng thời gian dài cũng khiến người ta chê cười, lâu dần, lời ong tiếng ve gì cũng có thể truyền đi hết." Ông cụ Tạ dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi, sắc mặt dịu đi một chút, hiện lên một chút mệt mỏi, thành tâm thành ý dạy bảo.

 

"Vâng ạ, bọn con sẽ nghe lời ông, thời gian phẫu thuật đã sắp xếp tốt rồi, ông yên tâm dưỡng bệnh đi." Tạ Phong Trần liếc mắt nhìn Lâm Nhan một cái, đồng ý vô cùng sảng khoái.

 

"Già rồi, thật sự là già rồi, thời gian phẫu thuật càng đến gần thì càng cảm thấy không yên lòng, lúc nào cũng lo lắng con cháu sống không tốt." Ông cụ Tạ thở dài một tiếng, mặc dù trong lòng vẫn rất lo lắng, nhưng cũng xuôi, tiếp tục câu chuyện: "Hai năm nay, trong lòng ông luôn... Thôi, nhìn thấy các con không có chuyện gì, ông cũng yên tâm."

 

Hai ông cháu nói xong, nội dung hoàn toàn ngược lại so với những gì Lâm Nhan nghĩ, cuối cùng Tạ Phong Trần tự mình đưa tiễn ông cụ trở về. Lâm Nhan ngồi phịch cả người trên sofa, có chút vỡ mộng.

 

Ông cụ Tạ phải phẫu thuật, chắc Tạ Phong Trần vì muốn trấn an ông cụ mới đồng ý dọn tới đi?

 

Nhưng cô sắp bán nhà cho người ta rồi.

 

Trong lòng Lâm Nhan rối bời, không sắp xếp được việc gì, chỉ hy vọng tên đàn ông chó c.h.ế.t ngàn vạn lần đừng đến thật.

 

Nếu thật sự đến, cô không định giữ lại căn nhà này đâu mà ~~.

 

Tuy rằng cô quyến luyến cơ thể của tên chó kia, nhưng cô cũng có nguyên tắc của bản thân, tiện nghi của chồng trước thì không thể chiếm.

 

"Dì à, tôi lên lầu ngủ trước, dì cũng mau khóa cửa rồi nghỉ ngơi đi! Ngày mai còn có việc cần nhờ dì hỗ trợ đó!" Lâm Nhan ngáp một cái, cơn buồn ngủ kéo đến như lũ về.