Nam Chính Cua Lại Tôi

Chương 45



Tạ Phong Trần từ chối không để lại đường lui khiến Lâm Nhan tức giận đến mức muốn tẩn c.h.ế.t anh.

 

Tên chó má này há miệng nói chuyện bao nhiêu năm mà không bị ai đánh c.h.ế.t cũng coi như là nhờ phúc mấy đời của tổ tiên tích góp rồi.

 

"Không đi thì không đi, ai mà thèm!" Lâm Nhan cảm thấy mình giống như đồ ngu, biết rõ tên c.h.ế.t tiệt này sẽ không đồng ý rồi mà còn không tự mình biết mình mà đi hỏi, đây là tự tìm nhục nhã đấy.

 

Có điều cô tạm thời không muốn nhìn mặt tên thối tha đó, ăn cũng không vào nổi nữa, dứt khoát đi thẳng lên lầu.

 

Dáng vẻ tức giận giậm chân bình bịch của cô, Tạ Phong Trần không để trong lòng chút nào, nhưng cũng có ý định lên lầu tiếp tục xử lý văn kiện, vừa mới đứng dậy thì trên lầu truyền xuống tiếng đóng cửa "rầm" một cái, nhờ người khác giúp đỡ mình làm việc mà tính tình không chịu nhún nhường chút nào, ai chiều cô được chứ.

 

Trong thư phòng, anh vừa mở mail ra thì có điện thoại của Triển Vọng gọi đến.

 

Tạ Phong Trần nhìn qua, nghĩ đến gần đây mỗi lần thằng nhóc này gọi anh ra ngoài đều là đi đánh bài uống rượu, không muốn trả lời cậu ta. Mà đối phương lại giống như không đạt được mục đích thì không hề bỏ qua, thế là một tên đành phải nhận điện thoại của một thằng.

 

"Tốt nhất là cậu tìm anh có việc đàng hoàng." Người đàn ông giọng điệu lạnh lùng.

 

"Anh, hình như tâm trạng anh không vui? Em muốn hỏi anh một chuyện."

 

"Có rắm mau thả."

 

"Úi... Anh, em là người văn minh, em muốn nói lời có văn hóa."

 

"Tắt máy nhé!"

 

"Đừng, anh ơi, em muốn nói chính là, chuyện gì xảy ra với cái cô Lâm Nhan đó vậy? Anh ly hôn với cô ta rồi, vậy mà cô ta lại dám show ân ái trong group chat con ông cháu cha, còn nói ẩu nói tả cuối tuần sẽ đi cùng anh đến tham dự tiệc mừng thọ của ông cụ Hàn đó."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tạ Phong Trần nhớ đến giọng điệu cẩn thận thăm dò của cô lúc trên bàn ăn, lập tức hiểu ra, tình cảm ân ái là cô tự nói ra ngoài, nên giờ lâm vào thế bí rồi.

 

Còn nói cái gì mà để loại bỏ nghi ngờ của ông nội, thật sự là bịa đặt linh tinh.

 

"Group chat gì? Có chuyện gì xảy ra?"

 

"Chính là group các con ông cháu cha ở Hải Thành đó anh! Không phải gần đây anh rất phản cảm với mấy loại xã giao vớ vẩn này sao, nên bọn em không kéo anh vào trong đó. Em thích hóng chuyện ở trong đó. Dăm ba câu không thể nói hết chuyện này được, để em chụp màn hình lại cho anh nhé!"

 

Triển Vọng nhanh chóng gửi ảnh chụp màn hình tới, anh liếc đến câu kia của Lâm Nhan "Tôi và anh Tạ nhà tôi vợ chồng ân ái..."

 

Người phụ nữ này đúng là cái gì cũng dám nói.

 

"Anh, cái cô Lâm Nhan này quá đáng lắm, nên tát thẳng vào mặt cô ta, áp chế sự hư vinh và kiêu ngạo của cô ta xuống, dạy cho cô ta một bài học."

 

"Liên quan cái quần què gì đến cậu." Sắc mặt anh trầm xuống, hoàn toàn không còn kiên nhẫn, trực tiếp cúp điện thoại.

 

Triển thiếu vốn muốn định tranh công thì thấy mình bị cắt điện thoại không thương tiếc, sợ thiên hạ chưa đủ loạn nên đẩy hết chip* trước mặt ra, "Tao cược toàn bộ, cuối tuần anh ấy sẽ đi đánh bạc với chúng mình, tuyệt đối không thể nào đi dự tiệc với Lâm Nhan được. Vừa rồi anh ấy tức giận, Lâm Nhan cứ đợi bị đánh cho nát mặt đi."

 

*Chip: là một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các sòng bài, thường được sử dụng trong các sòng bạc để chơi trò chơi may rủi như poker, blackjack, roulette... Nó có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược trực tiếp tiền hoặc đá quý vì các lý do an ninh.

 

"Anh ấy giận thật à?" Lục Giản hơi nghi ngờ.

 

"Thật đó, giọng nói đó lạnh như có thể bóp nát thành băng vậy." Mặt Triển Vọng cười đến ngả ngớn, "Tạm thời cứ để cho mọi người trong group đánh cược tiếp đi! Tao muốn tăng tiền đặt cược."

 

"Triển Vọng, mày thèm tiền đến phát điên rồi à? Cần gì phải vì chuyện vớ vẩn này mà lấy anh mày ra làm tiền đặt cược, nếu anh ấy biết được, mày cứ chuẩn bị tinh thần bị c.h.é.m c.h.ế.t đi." Lục Giản vô cùng ghét bỏ trợn mắt liếc Triển Vọng, sau đó lại nói: "Tranh thủ thời gian kéo tao vào trong group chat đi."

 

Triển Vọng cạn lời nhìn Lục Giản, "Mày cút đi! Thằng nào vừa mới làm ầm lên bảo ông đây thèm tiền đến phát điên? Không phải mày à?"