Con ông cháu cha không thiếu người đẹp, nhưng người đẹp tinh khiết, tự nhiên lại phô trương ngạo mạn được như Lâm Nhan thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, đây cũng chính là nguyên nhân Lâm Nhan vốn im lặng bặt vô âm tín trong cái giới này mà chỉ một động tĩnh nhỏ của cô lại trở thành trung tâm của sự bàn tán.
Lâm Nhan không có gì ngoài khuôn mặt xinh đẹp khiến người khác đố kỵ, hơn nữa ngày xưa cô cắn loạn khắp nơi cũng làm mất lòng không ít người.
"Lâm Nhan, cô đúng là con khốn không biết xấu hổ, tôi muốn xé nát cái miệng chó của cô." Tôn Tư Vũ tức giận đến muốn gϊếŧ người, nhục nhã che ngực, muốn ngăn cản ánh mắt sáng rực cùng dò xét dừng trước người cô ta, chửi lấy chửi để, hoàn toàn mất lý trí chỉ muốn xông tới kéo Lâm Nhan c.h.ế.t chung với mình.
Hàn Phỉ Phỉ nhìn tay Tôn Tư Vũ đang duỗi tay về phía váy hai mảnh của Lâm Nhan, khóe môi hơi cong, xem ra hôm nay lựa chọn đứa con gái ngu ngốc dễ kích động như Tôn Tư Vũ xông lên quả là đúng đắn rồi.
Nếu Tôn Tư Vũ có thể làm xấu mặt Lâm Nhan, đây chắc chắn là chuyện vui ngoài ý muốn đêm nay.
Lâm Nhan thấy Tôn Tư Vũ nhào tới, đôi mắt hiện lên chút rét lạnh, vẻ mặt giả vờ hoảng hốt lo sợ, đồng thời đầu ngón tay buông ly Champagne ra, hơi nghiêng người, lúc thu chân về thì bỗng bị đẩy mạnh một cái, cả người Tôn Tư Vũ bị mất đà nhào thẳng về phía sàn đá cẩm thạch bóng loáng lạnh như băng.
Mà Lâm Nhan chỉ thấy mắt cá chân truyền đến một trận đau nhức như kim châm, sắc mặt tái đi, trán lập tức toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cô chỉ có thể để sức nặng cả người nghiêng về bên chân trái không bị thương.
Trái lại mọi người lại hít vào một hơi, ngay sau tiếng "Choang" vỡ vụn là tiếng thét đau đớn như xé rách của một cô gái.
"Aa... mặt của tôi, mặt của tôi…" Tôn Tư Vũ ngã xuống đất như chó gặm bùn, đúng lúc úp mặt vào đống mảnh vụn thủy tinh và rượu đổ lênh láng của ly Champagne, trên mặt đầy máu, bị dọa cho sụp đổ ngay tại chỗ.
Vào tiệc sinh nhật mà gặp phải m.á.u vốn là điềm gở, một loạt tiếng động này không hề nhỏ, Hàn Phỉ Phỉ sợ ầm ĩ quá không kết thúc êm xuôi được, vội vàng đến đỡ Tôn Tư Vũ, ánh mắt giống như d.a.o trách mắng Lâm Nhan, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Lâm Nhan, chị quá đáng rồi, nếu như mặt Tư Vũ bị hủy dung, chị chính là hung thủ cố ý gây thương tích cho người khác."
Tôn Tư Vũ nghe hủy dung xong, lập tức mất hết lý trí, cầm một mảnh thủy tinh định xông tới chỗ Lâm Nhan, "Con khốn nạn, cô lại dám hủy dung tôi, tôi muốn gϊếŧ cô, tôi phải gϊếŧ cô."
Hàn Phỉ Phỉ chỉ mong Tôn Tư Vũ có thể đ.â.m c.h.ế.t Lâm Nhan cho rồi, nhưng hiện giờ bữa tiệc còn có những vị khách khác nữa, cô ta chỉ có thể gọi vệ sĩ tới khống chế người lại, cảm xúc của Tôn Tư Vũ quá kích động, cô ta vội vàng sai người đi mời bác sĩ gia đình đến.
"Đã xảy ra chuyện gì? Cãi vã ầm ĩ còn ra cái thể thống gì?"
Một giọng nam trầm thấp uy nghiêm truyền đến, đám người tự động lùi lại chừa ra một lối đi, Lâm Nhan ngẩng đầu thì thấy Lâm Sanh tóc dài bồng bềnh mặc một bộ lễ phục dạ hội thêu màu trắng như tuyết kéo một người mặc âu phục màu đen số lượng có hạn từ từ đi tới, người con gái xinh đẹp duyên dáng, chiếc vòng sapphire trên cổ vô cùng chói mắt, người đàn ông tuấn tú nho nhã, trai tài gái sắc vô cùng xứng đôi.
"Anh, anh rốt cuộc đã quay lại rồi, xảy ra chuyện rồi ạ." Hai mắt Hàn Phỉ Phỉ sáng lên, lập tức chạy đến bên cạnh Hàn Hữu Niên tố cáo.
"Chuyện như thế nào?" Đôi mắt Hàn Hữu Niên lạnh lùng nhìn lướt qua cô gái bị vệ sĩ giữ chặt, còn cả đống ngổn ngang dưới đất, rồi dừng trên người Lâm Nhan, mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét không chút che giấu, đúng lúc bác sĩ gia đình đến, anh ta
cho người đưa cô gái bị thương kia đi bệnh viện trước.
"Là Lâm Nhan, chị ta không hợp với Tiểu Vũ nên cãi nhau vài câu, Tiểu Vũ bị rạch hỏng mặt rồi anh ơi, làm sao bây giờ? Cô ấy vẫn trẻ như vậy! Nếu bị hủy dung thì cả đời này sẽ bị hủy hoại, hôm nay lại còn là tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của ông nội, ngày tốt cũng bị phá hỏng mất rồi." Hàn Phỉ Phỉ khóc thút thít tố cáo.
Hàn Hữu Niên càng nghe sắc mặt càng đen, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lâm Nhan nồng đậm sự chán ghét như thể là nhìn thứ gì đó bẩn thỉu, giọng nói lạnh băng, "Lâm Nhan, ngày trước sao tôi không biết lòng dạ cô ác độc như thế này? Hủy hoại mặt người khác, gây rối trong bữa tiệc mừng thọ của ông nội tôi, cô tự mình đi tự thú hay là đợi tôi tiễn cô đi đồn cảnh sát?"