Vốn dĩ Triển Vọng và Lục Giản vẫn chờ xem trò cười của Tần Thành, kết quả chính mình lại thành trò cười, trong lòng vô cùng bất mãn.
"Sao? Đêm nay cả một đám ở đây trình diễn buồn rầu cho ông đây xem?" Tần Thành lạnh nhạt nhìn Lục Giản và Triển Vọng, haiz, ầm ĩ lên bắt ông đây mời khách, đến nơi rồi lại một cái rắm cũng không thèm thả, làm cái quần què gì vậy?
"Đệch! Mày nói xem, ván bài tốt như vậy, tại sao mày thắng được, mà bọn tao lại thua?" Vẻ mặt Triển Vọng rầu rĩ, trong lòng khó mà bình tĩnh được.
"Trên thế giới này người thông minh luôn chiếm thiểu số, tự mày ngu ngốc thì đáng đời bị thua." Tần Thành buông lời ác độc không chút khách sáo.
"Mịa nó! Mày cút đi, Chanh tử, có phải là mày thèm đòn không?" Mặt Triển Vọng đổi sắc, tức giận xắn tay áo lên định đánh người.
"Không phải là chỉ đánh cược thôi sao, mày không chịu thua nổi hay là thế nào?" Lục Giản kéo Triển Vọng một cái, ánh mắt thâm thúy nhìn Tần Thành, "Có điều tao lại rất tò mò, sao anh mình lại phải giúp cái cô Lâm Nhan kia?"
"Đúng vậy! Vất vả lắm mới ly hôn với cô ta, sao lại còn chạy đến chỗ tiệc rượu để ra mặt cho vợ cũ chứ?" Triển Vọng kịp thời phản ứng, vẻ mặt cũng khó hiểu y chang.
"Anh Tạ sắp tới rồi, mày tự đi hỏi anh ấy đi." Tần Thành còn lâu mới thèm giải thích cho hai cái tên ngu xuẩn này, cung phản xạ dài bỏ xừ.
Quả nhiên, Tần Thành vừa dứt lời, cửa phòng bao bị đẩy từ bên ngoài, Tạ Phong Trần vẻ mặt buồn bực đi tới với một đôi mắt hoa đào lạnh lùng không có độ ấm.
Triển Vọng với Lục Giản liếc nhau, trong lòng bỗng dưng lộp bộp một cái, mẹ nó cái bản mặt muốn gϊếŧ người này, bọn họ mà dám đến hỏi chuyện của Lâm Nhan không phải là đ.â.m đầu vào chỗ c.h.ế.t sao?
Nhưng sự tò mò giống như mèo con gãi nhẹ, Triển Vọng trừng mắt oán hận nhìn Tần Thành, ý là mịa mày dám đùa giỡn ông đây.
Trong lòng Triển Vọng không phục, lập tức cầm chén rượu đến trước mặt Tạ Phong Trần, "Anh, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Sao em thấy mới vào mà sắc mặt anh không tốt lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tạ Phong Trần lạnh lùng liếc Triển Vọng một cái, nhận rượu uống một hơi cạn sạch, cũng không có ý định thỏa mãn sự tò mò trong lòng tên nhóc này.
Không hiểu sao Triển Vọng cảm thấy gió lạnh vèo vèo thổi qua cổ, Lục Giản không sợ c.h.ế.t cũng đến góp vui, "Anh Tạ, nghe nói hôm nay anh ra mặt bảo vệ Lâm Nhan ở tiệc mừng thọ của ông cụ Hàn à, lúc bọn em đến anh đã đi rồi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế anh?"
"Gần đây cậu rảnh rỗi quá phải không?" Bây giờ anh cứ nghe đến tên Lâm Nhan là phiền muộn, mày kiếm nhíu chặt, sắc mặt u ám.
"Anh, nhất định là cái cô Lâm Nhan kia lại chọc anh tức giận à? Anh nói anh đã ly hôn với cô ta rồi, sao lại còn để mặc cô ta lấy danh nghĩa mình đi tác oai tác quái thế, anh có biết tối nay em và Tiễn tử đặt tiền cược Lâm Nhan phải thua, kết quả anh vừa đi, bọn em thua nhiều tiền lắm đó."
"Vấn đề tiền bạc chỉ là chuyện nhỏ, nhưng chúng ta làm anh em nhiều năm như vậy mà không đoán được suy nghĩ của anh. Thật quá bẽ mặt!"
"Là bẽ mặt quá trời quá đất luôn đó. Thế mà Chanh tử lại thắng không ít. Nhưng nó lại đứng về phía Lâm Nhan đó anh, anh xem có bực không cơ chứ?" Lục Giản nhìn qua Tần Thành, muốn ngồi một bên xem trò vui, vậy thì đừng trách ông đây không khách khí đi bán đứng anh em.
Lục Giản vừa dứt lời, ánh mắt d.a.o găm của Tần Thành lập tức phóng tới, cảm giác như thể lập tức muốn gϊếŧ người diệt khẩu.
Mắt Tạ Phong Trần nhắm lại, nghĩ đến Lâm Nhan cũng nói đến một câu về vụ tiền đặt cược, cũng không phản ứng gì, "Lâm Nhan nói cô ấy biết anh vẫn luôn tìm cô gái kia ở Lan Thành."
"Mọe nó, sao cô ta biết được? Chuyện này cũng chỉ có mấy người chúng ta biết với nhau thôi mà!" Triển Vọng sợ rớt cằm, cái cô Lâm Nhan kia sao lại giống như yêu quái vậy, quấn mãi không chịu buông tha bọn anh.
Lục Giản với Tần Thành tuy là có phần bình tĩnh nhưng đáy mắt cũng không che giấu được sự kinh ngạc.
"Cô ấy bảo người đó có mặt ở tiệc rượu tối nay." Tạ Phong Trần uống thêm một chén rượu, trong lòng buồn bực.
Anh điều tra nhiều năm như vậy hoàn toàn không tìm ra được đầu mối sự việc, vậy mà Lâm Nhan lại biết rõ, cảm giác này giống như đồ mình yêu thích nhất rơi vào trong tay người mình ghét nhất, đối lập phức tạp, khiến người ta khó chịu.
"Chuyện này dễ mà, em lập tức cho người đi thăm dò cô gái nào có quan hệ với Lan Thành, không khó." Tần Thành đã có biện pháp, anh biết rõ cô gái năm đó quan trọng thế nào với Tạ Phong Trần.
"Cái cô Lâm Nhan này thật không đơn giản, nếu cô ta thực sự muốn giúp anh tìm ân nhân cứu mạng, anh định tính thế nào?"