Nam Chính Cua Lại Tôi

Chương 7



Lâm Nhan nhìn thấy hình ảnh đó thì trong lòng cảm thấy hơi khó chịu. Cô nghĩ đó là ý thức còn sót lại của nguyên chủ vẫn còn lưu trong cơ thể mình.

 

Dù sao trên bàn ăn đó, trước khi tiểu thư thật Lâm Sanh trở về, nguyên chủ cũng đã từng ngồi chung một bàn với bố mẹ, một nhà ba người vui vẻ, hòa thuận, sung sướиɠ nói cười.

 

Mà giờ phút này, cô chỉ có thể đứng ở chỗ này làm người ngoài cuộc.

 

Những người đang cười đùa vui vẻ kia nhìn thấy Lâm Nhan xuất hiện thì lập tức im lặng như tờ.

 

"Nhan Nhan đã về rồi à, mau đến ăn cơm đi, mọi người vẫn chờ nhưng con không đến, còn tưởng hôm nay con cũng không về, bây giờ trước..." Mẹ Lâm là một phu nhân danh xứng với thực, bà giữ gìn nhan sắc rất tốt, rõ ràng đã gần 50 tuổi nhưng nhìn qua nhiều lắm cũng mới chỉ hơn 40 một chút, mang vẻ mặt tươi cười ôn hòa, vui vẻ như mẹ hiền, nếu nụ cười kia không cứng đờ như vậy thì sẽ càng hoàn mỹ hơn.

 

"Đến đây ngồi đi." Bố Lâm liếc nhìn cô một cái, không nóng không lạnh mở miệng.

 

"Nhan Nhan, ngồi ở đây đi, hôm nay mẹ biết chị muốn đến nên đã bảo đầu bếp nấu canh dê cách thủy, mẹ nói sức khỏe chị từ nhỏ đã không tốt, sợ lạnh, muốn bồi bổ cho chị một chút." Lâm Sanh hiền lành, xinh đẹp, mặc chiếc váy liền áo màu xanh lam nhẹ nhàng giống như tiên nữ, tóc dài buông xõa trên vai, gương mặt trắng nõn, đôi mắt biết cười đang cười tít lại, cô ấy thân mật tiếp đón thật sự khiến người khác không thể không thích.

 

Chỉ có một người lạnh lùng liếc cô một cái, trước sau không nói tiếng nào.

 

Lâm Nhan nhìn thấy người đàn ông, trong đầu không nhịn được nhớ đến một đoạn miêu tả trong tiểu thuyết: "Người đàn ông mặc âu phục, đi giày da, áo sơ mi luôn cẩn thận tỉ mỉ cài đến cúc trên cùng, khí chất tinh anh lạnh nhạt, ngũ quan tinh tế, khiến cho người khác liếc mắt một cái thì không dời đi được, đôi mắt phượng hẹp dài lộ ra một tia lạnh lùng, bên khóe mắt trái có một nốt ruồi lệ như nét mực chấm phá giữa bức tranh, vô cùng câu dẫn lòng người."

 

Trong nguyên tác còn miêu tả nam chính Hàn Hữu Niên một câu là: "Cao ngạo lạnh băng, lòng dạ độc ác."

 

Dù rằng ngồi cùng chỗ với bề trên, nhưng anh ta vẫn khiến người ta cảm thấy có một khoảng cách cao không thể với, khóe mắt dịu dàng của người này khi vừa nhìn đến Lâm Nhan thì hoàn toàn biến mất trong tích tắc, có một điều khác là chỗ mi tâm không phát ra khí lạnh mà thôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Ánh mắt sắc bén của người đàn ông quét qua mặt Lâm Nhan một cái, có ý ngầm cảnh cáo. Lâm Nhan từ trước đến nay rất nhạy cảm, đương nhiên cảm nhận được sự thù hận của đối phương.

 

Nhưng mà cô giả vờ như không biết, ngồi ăn một chút cơm như ăn sáp, không biết có vị gì, có lẽ do cả ngày hôm nay không chịu ăn gì nên dạ dày có chút khó chịu, sau khi ăn xong cô chạy vào toilet một chuyến.

 

Vừa mới bước ra đã đối diện với ánh mặt lạnh băng của Hàn Hữu Niên, giọng anh ta lạnh lùng: "Lâm Nhan, cô còn tính làm gì vậy?"

 

Lâm Nhan rất khó chịu việc khi không lại bị người ta chất vấn, rất muốn xông lên đánh anh ta một trận xả giận, cuối cùng giữ vững nguyên tắc không gây họa, châm biếm hỏi lại: "Tôi quay về nhà một lần thì có gì sai sao?"

 

"Đây là nhà Lâm Sanh, cô xuất hiện ở đây chính là sai rồi." Người đàn ông ném lại một câu, xoay người đi thẳng.

 

Lâm Nhan siết chặt nắm tay, cố chịu đựng cơn giận trong lòng, mở miệng nói với tấm lưng kia: "Hàn thiếu, trước đây Lâm Nhan không hiểu chuyện đã làm phiền anh nhiều, anh xem như tôi đánh rắm là được rồi. Chúc anh và Lâm Sanh hạnh phúc, anh yên tâm, hôm nay sau khi bước ra khỏi cửa nhà họ Lâm, chúng ta sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa."

 

Bước chân của người đàn ông cũng không dừng lại chút nào, lập tức rời đi, cũng không biết có nghe được hay không.

 

Nhưng mà Lâm Nhan thì thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không biết mình làm đúng hay không, dù sao cô cũng đã tự tay chặt đứt hạt nguyên nhân mà nguyên chủ gieo rồi.

 

Hi vọng nguyên chủ sẽ không trách cô.

 

Hai người một trước một sau bước ra từ chỗ toilet, ánh mắt mẹ Lâm có chút đăm chiêu liếc qua liếc lại giữa hai người, nhớ tới tối qua Sanh Sanh nhận được ảnh chụp hai người bên nhau thì đau lòng rơi nước mắt, bà lấy cớ lôi kéo Lâm Nhan lên lầu, nói có chuyện riêng cần nói.

 

Cửa phòng vừa đóng lại, sắc mặt mẹ Lâm nghiêm túc hẳn: "Nhan Nhan, vừa rồi con nói gì với Hàn thiếu vậy? Sao sắc mặt cậu ta khó coi như vậy?"

 

Mọi người trong nhà họ Lâm đều gọi Hàn Hữu Niên là Hàn thiếu, bởi vì nhà họ Hàn cơ ngơi lớn, địa vị, tiền bạc đều là một trong những nhà đứng đầu trên đỉnh kim tự tháp, dù bình thường nhà họ Lâm cũng được coi là giàu có nhưng trước mặt người nhà họ Hàn cũng chỉ có thể cúi đầu nghe theo.