Nam Chính Cua Lại Tôi

Chương 9



Nhưng mà cậu cảm thấy Lâm Nhan là một người phụ nữ có lòng tham không đáy, mãi vẫn kéo dài không chịu ly hôn, chỉ sợ là thủ đoạn cố ý muốn một miếng lớn hơn nữa.

 

Lần này khẳng định cũng sẽ thất bại.

 

Nói đến chuyện tối hôm qua, trong đầu Tạ Phong Trần vô thức hiện lên những hình ảnh ấy ấy, cảm xúc có chút bực bội, suy nghĩ nhanh một chút, ra lệnh: "Đưa biệt thự Thiên Hải cho cô ta, nếu cô ta yêu cầu thêm tiền mặt thì cũng đừng bạc đãi."

 

Tuy rằng anh không muốn thừa nhận, nhưng xác thực Lâm Nhan đã trở thành người phụ nữ của anh, nên không thể để cô ấy sống quá tệ sau khi ly hôn, sẽ khiến người ta chê nhà anh bủn xỉn, keo kiệt.

 

"Biệt thự Thiên Hải là biệt thự tân hôn ông cụ đưa cho ngài... Ngài có muốn chuẩn bị một căn nhà khác cho Lâm tiểu thư hay không?" Trần Sảng há hốc mồm không dám tin, mấy lần trước Tạ tổng chưa bao giờ nói sẽ chia biệt thự làm tài sản ly hôn cho Lâm Nhan, lại còn tuyên bố không thể để Lâm Nhan chiếm chút tiện nghi nào mà!

 

Giờ chỉ mới qua một đêm làm sao ông chủ lại thay đổi rồi?

 

Cuộc hôn nhân này nói trắng ra là do Lâm Nhan tính kế, ông chủ là người bị hại, chẳng lẽ tối qua người phụ nữ tên Lâm Nhan kia lại đưa ra yêu cầu mới sao?

 

"Tôi sẽ ở căn nhà người khác đã ở qua sao?" Tạ Phong Trần không vui liếc mắt trừng cậu ta một cái: "Sau khi tan tầm thì đem thỏa thuận mang qua đó, bắt buộc phải khiến cô ta ký tên."

 

Trần Sảng lập tức đau đầu, bởi vì chuyện này mà cậu đã đá trúng vách đá không dưới mười lần ở chỗ Lâm Nhan rồi, mỗi lần sục sôi ý chí chiến đấu đi tới thì lại là mỗi lần mặt xám mày tro đi về, còn bị ông chủ mắng là đồ ăn hại nữa.

 

Dù gì cậu cũng đường đường là một trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc một tập đoàn đa quốc gia, làm sao lại sa sút đến nông nỗi phải giúp người ta xử lý tranh chấp ly hôn rồi vậy?

 

Thanh quan còn khó quản việc nhà cơ mà!

 

Ông chủ không muốn tự mình đối mặt thì quăng cho cậu.

 

Cậu thật khổ quá đi mà!

 

Nhưng mà việc ông chủ đã giao, cho dù cậu muốn c.h.ế.t cũng phải làm xong rồi mới được chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

Trần Sảng thấp tha thấp thỏm cả một ngày, vừa tan tầm lập tức như được tiêm m.á.u gà*, cầm thỏa thuận ly hôn đi thẳng đến biệt thự Thiên Hải.

 

*Tiêm m.á.u gà: Khoảng năm 1959, người Trung Quốc rút m.á.u gà trống tiêm vào người cho các cụ già để bồi bổ cơ thể. Người tiêm m.á.u gà cả người khô nóng, sắc mặt hồng nhuận như gà chọi. Phong trào này kết thúc vào khoảng năm 1965 do có gây hại đến cơ thể. Ý tiêm m.á.u gà nghĩa là cả người hừng hực khí thế, mặt đỏ tía tai.

 

Cũng may lần này đi vào biệt thự vô cùng thuận lợi. Một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy đỏ, trên mặt đắp chiếc mặt nạ màu đen như mặt quỷ đang thảnh thơi, lười biếng nằm trên chiếc sofa màu vàng nhạt được đặt sản xuất riêng. Trên bàn trà đặt một khay trái cây tươi mọng, người phụ nữ này đang vô cùng hứng thú dán mắt vào màn hình TV, động tác đút trái cây trên tay cũng không dừng lại một giây nào.

 

Trần Sảng tò mò không biết trong TV có cái gì hấp dẫn như vậy, quay đầu nhìn lại, lúc đó trên màn hình tinh thể lỏng siêu to siêu khổng lồ xuất hiện một gương mặt tuyệt trần đang mặc những bộ cổ trang khác nhau, mỗi một tấm hình đều đẹp đến rung động lòng người.

 

Trần Sảng nhếch miệng, trong lòng trào phúng, thật sự là yêu bản thân đến phát cuồng rồi, lại còn ở nhà xem video cut của bản thân mình.

 

"Lâm tiểu thư, hôm nay tôi tới đưa cho ngài thỏa thuận ly hôn, Tạ tổng nói..."

 

"Được rồi, đưa thỏa thuận cho tôi, tôi sẽ ký tên." Lâm Nhan nhíu mày, người này có mắt như mù vậy, có cái video dài 5 phút cũng không để cho cô xem xong, đành phải tạm dừng video, ngẩng đầu nhìn cậu ta, nói thẳng vào chủ đề.

 

"Lâm tiểu thư, cô xem rồi hãy quyết định, lần này Tạ tổng còn tăng thêm..." Trần Sảng theo bản năng nghĩ đến Lâm Nhan nói sẽ không ký, vừa định khuyên nhủ, bỗng giật mình như sét đánh bên tai, không dám tin trừng mắt nhìn Lâm Nhan, giọng vô cùng kinh ngạc: "Xin lỗi, ngài, ngài vừa mới nói là sẽ ký tên sao?"

 

"Đúng vậy! Tôi sẽ ký tên." Lâm Nhan ăn một quả dâu tây, mỉm cười.

 

Một đôi mắt trong veo đen láy, vô cùng vô tội.

 

Nhất thời Trần Sảng có chút không biết làm sao, sau khi khϊếp sợ qua đi là mừng như bắt được vàng, bàn tay cầm tài liệu cũng không nhịn được run rẩy.

 

Ông trời có mắt, cuối cùng thì người phụ nữ này cũng đã nghĩ thông rồi, Tạ tổng của bọn họ sắp được tự do rồi.

 

"Nhưng mà, trước khi làm thủ tục, tôi cần mọi người giúp tôi một chuyện trước." Lâm Nhan nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này vừa vặn nhờ cậu ta đi làm là hợp nhất.

 

Sắc mặt Trần Sảng cứng đờ, tâm trạng như ngồi xe qua đèo vậy, mới vừa ở trên mây, bây giờ lại rớt xuống đáy vực, cậu biết ngay người phụ nữ này không phải loại hiền lành mà, không có chuyện dễ dàng ký tên ly hôn như vậy.