Tào Nguyên Lộc biết mấy năm nay Thái tử không gần nữ sắc. Ba năm trước, Thuần Minh Đế từng đề cập đến việc tuyển phi cho hắn, sau lại vì chiến sự ở Bắc Cương mà trì hoãn đến nay. Hiện tại vết thương do trúng tên của Thái tử đã lành, bệnh đau đầu cũng thuyên giảm, chuyện hôn sự đã trở nên cấp bách.
Thái tử nổi tiếng xấu xa, lại thêm tính tình thô bạo, bệnh tật triền miên. Nhiều nhà quyền quý vọng tộc ở kinh thành đều chùn bước, dường như Đông Cung là một điện Diêm Vương, bước vào là thấy đường chết.
Nhưng dù sao đi nữa vẫn có không ít quan lại được tiên đế coi trọng đứng về phía thái tử, trong quân đội Thái tử cũng có vài bộ tướng đắc lực. Những tiểu thư khuê các trong nhà họ đều là những ứng cử viên sáng giá cho vị trí Thái tử phi.
Tào Nguyên Lộc cẩn thận dò xét hắn: “Từ xưa đến nay đều là cưới một chính phi, hai trắc phi, trong lòng điện hạ đã có người thích hợp chưa?”
Tốt nhất là quyết định một lần cho xong, sau này cũng mau chóng sinh con nối dõi, tránh cho điện hạ nhà mình vốn đã mang tiếng xấu xa, lại thêm tội vô tử.
Tào Nguyên Lộc thậm chí còn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Hoàng đế và Hoàng hậu sớm cũng sẽ đồn đại điện hạ nhà mình mắc bệnh “bất lực”. Đến lúc đó đừng nói đến những quan viên trung lập, ngay cả những quan viên kiên quyết ủng hộ Thái tử cũng sẽ d.a.o động.
Nghe thấy hai chữ “bất lực”, Thái tử lạnh lùng nhìn ông ấy.
Tào Nguyên Lộc nào biết tiếng lòng mình đã bị điện hạ nghe thấy, chỉ cho rằng hắn không muốn cưới vợ nạp thiếp, “Điện hạ, hôn sự của ngài thực sự không thể trì hoãn thêm nữa.”
“Về phần Vân Quỳ cô nương, ngài có yêu thích nàng ấy đến đâu, nàng ấy cũng chỉ xuất thân là một cung nữ.” Xuất phát từ sự lo lắng cho chủ tử nhà mình, ông ấy vẫn thở dài nói: “Đợi sau này Thái tử phi nhập cung, ngài phong cho nàng ấy một danh phận, lương viện hoặc tài nhân đều được, đồng thời ban thưởng vàng bạc, ân sủng và thể diện nên cho đã cho, cũng không tính là bạc đãi nàng ấy.”
Thái tử rũ mắt xuống, trên mặt không lộ ra cảm xúc dư thừa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiên đế và tiên hoàng hậu qua đời sớm, giang sơn rơi vào tay kẻ khác, hắn từng bước gian nan đi đến ngày hôm nay, hiểu rõ hơn ai hết tầm quan trọng của hoàng tự đối với giang sơn xã tắc.
Cũng biết chỉ cần hắn còn ngồi trên vị trí trữ quân, sau này nhất định sẽ có Thái tử phi của mình.
Có điều hắn không phải là Thuần Minh Đế, cần phải không ngừng củng cố hậu cung để lôi kéo triều thần, liên kết các thế lực.
Tiên đế uy chấn thiên hạ, chung quy cũng chỉ có một mình mẫu thân hắn là thê tử.
Hắn muốn đoạt lại giang sơn, dựa vào huyết thống danh chính ngôn thuận, dựa vào thân quân dưới trướng, dựa vào mưu lược chính trị và uy vọng trong quân đội. Cũng dựa vào việc hắn từng bước vạch trần chân tướng việc Thuần Minh Đế và đám người năm xưa mưu đồ soán vị, để thiên hạ thấy rõ bộ mặt giả dối của đôi Đế Hậu này.
Về phần thế lực ngoại thích, có lẽ đối với một số người ở vị trí cao có ảnh hưởng vô cùng quan trọng. Nhưng đối với hắn thì có cũng được, không có cũng không sao.
Thái tử phi trong lòng hắn không có một hình ảnh rõ ràng, nhưng hắn biết hắn sẽ không cưới những nữ tử vừa nhìn thấy hắn đã run rẩy, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, cũng sẽ không cưới những nữ tử muốn dựa vào thế lực Đông Cung để chấn hưng gia tộc, trong khi lại không có một chút tình cảm chân thật nào với hắn. Hắn không muốn một con rối “cử án tề mi” (*), cũng không muốn một người gói ghém bản thân từ đầu đến chân trong những khuôn phép, giữ gìn quy tắc lễ nghi, không có một chút thú vị nào của tiểu thư khuê các.
(*) Ý chỉ chỉ biết giữ gìn lễ nghi bề ngoài, khuôn phép cứng nhắc, mà thiếu đi tình cảm chân thật và sự đồng điệu trong tâm hồn, giống như một con rối chỉ biết thực hiện động tác “nâng khay ngang mày” mà không có sự chân thành.
Nếu như không gặp được, hắn thà thiếu còn hơn thừa.
Về phần Vân Quỳ… trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú kiều diễm kia, hắn khẽ nhắm mắt lại.