Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Chương 111



Nếu như điện hạ có thể cho nàng thêm chút của cải phòng thân, sớm ngày thả nàng đi…

Nghe đến đây, sắc mặt Thái tử lập tức âm u như giăng đầy mây.

Tuyệt đối không thể thả nàng đi.

Nàng đã vào Đông Cung, buộc phải trói buộc với hắn. Bây giờ lại đắc tội với Hoàng hậu và Thế tử Ninh Đức Hầu, ngoài Đông Cung đã không còn nơi nào dung thân cho nàng nữa, nàng có thể chạy đi đâu?

Vân Quỳ đang suy nghĩ về khả năng rời đi, bỗng cảm thấy không khí xung quanh lạnh lẽo hẳn đi, chiếc nhẫn ngọc ban chỉ trên ngón tay người đàn ông lướt qua gáy nàng, lạnh đến nỗi nàng rùng mình một cái.

Dường như lại trở về những ngày đầu mới vào Đông Cung. Khi đó nàng lo lắng bất an, co rúm lại, lúc nào cũng sợ chỉ một sơ suất nhỏ thôi, Thái tử điện hạ sẽ đột nhiên bóp gãy cổ nàng.

Thái tử vu.ốt ve những vết hôn loang lổ trên làn da trắng như tuyết của nàng, nhìn đôi mắt hạnh ngấn lệ vì sợ và thân hình nhỏ bé mềm mại khẽ run rẩy trong lòng bàn tay hắn. Hắn nghĩ, chỉ cần nàng chịu ngoan ngoãn nghe lời, hắn có thể bảo vệ nàng.

Trên đời này cũng chỉ có hắn có khả năng che chở nàng.

Nhưng ngay lập tức, đôi mắt đen như mực của Thái tử khẽ giật một cái.

Bàn tay nhỏ bé mềm mại run rẩy vươn tới n.g.ự.c hắn, nhẹ nhàng vu.ốt ve từng chút một, giọng nói mềm mại như một vốc nước: “Điện hạ bớt giận…”

Vân Quỳ vẫn học được chút khả năng nhìn mặt đoán ý. Nghe thấy nàng hỏi có đuổi nàng đi không, Thái tử điện hạ lập tức trầm mặt xuống, chẳng lẽ… hắn muốn giữ nàng lại?

Tóm lại Thái tử điện hạ không vui, dỗ dành là được!

「Cơ n.g.ự.c thật rắn chắc, không biết sau này còn có thể sờ được mấy lần nữa, kệ đi, cứ hưởng thụ trước đã!」

Đối với tiếng lòng vô tư này của nàng, tuy Thái tử hận thấu xương nhưng cuối cùng vẫn đè xuống.

Một nha đầu nhỏ nhắn yếu đuối, cuối cùng vẫn sợ hắn, có chút tinh mắt biết phải dỗ dành hắn, như vậy là đủ rồi.

Sáng sớm hôm sau, khi Vân Quỳ tỉnh dậy, bên gối đã không còn người.

Vừa định ngồi dậy, lại bị một vật lạnh lẽo cứng rắn cộm vào eo.

Giường của Thái tử vốn dĩ mềm mại bằng phẳng nhất, khi nào lại xuất hiện dị vật lớn như vậy, chẳng lẽ là vũ khí g.i.ế.c người? Hay là ai lại muốn hại nàng nữa?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng run rẩy vén chăn lên, khoảnh khắc nhìn thấy “hòn đá” kia, con ngươi nàng co rút mạnh.

Một thỏi vàng lớn như vậy, ít nhất cũng phải hai cân!

Hai tay Vân Quỳ run rẩy nâng thỏi vàng lớn lên, kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Đây là… ai lại muốn mua chuộc nàng ám sát Thái tử sao?

Làm như vậy cũng quá lộ liễu rồi! Trực tiếp cầm thỏi vàng lên long sàng của Thái tử cho nàng!

Hay là nói, đêm qua nàng đòi Thái tử điện hạ thưởng, đây chính là phần thưởng điện hạ cho nàng?

Một thỏi vàng hơn hai cân!

Tim Vân Quỳ đập thình thịch, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Cả ngày hôm đó cũng không có ai đột nhiên xuất hiện mua chuộc nàng hay là nhét thuốc vào miệng uy h.i.ế.p nàng.

Buổi tối khi thị tẩm, cả người Vân Quỳ vẫn còn lâng lâng như trên mây, nhìn ai cũng thấy có bóng đôi.

Để phòng ngừa bất trắc, nàng vẫn quỳ xuống trước mặt Thái tử, “Không dám giấu điện hạ, hôm nay nô tỳ nhận được một khoản tiền từ trên trời rơi xuống. Nô tỳ như ngồi trên đống lửa, đứng trên đống than, sợ rằng lại có kẻ muốn mượn tay nô tỳ hạ độc điện hạ…”

Thái tử nhướng mày: “Ồ? Vậy tang vật bây giờ ở đâu?”

Tang… tang vật?

Vân Quỳ bị hắn nói đến mức có chút không chắc chắn, “Tang vật… tuy ở trong tay nô tỳ, nhưng kẻ đứng sau vẫn chưa tìm đến nô tỳ. Hay là để nô tỳ ôm cây đợi thỏ, đợi kẻ đó tự mò đến, nô tỳ sẽ giúp điện hạ một lưới bắt gọn?”

Thái tử rũ mắt xuống, cười như không cười: “Được, để cô xem bản lĩnh của ngươi.”

Vân Quỳ ôm lấy cánh tay hắn cọ cọ, mím môi cười nói: “Trước đó, có thể giao tang vật cho nô tỳ tạm thời bảo quản không?”

Thái tử nhắm mắt lại, cố gắng bỏ qua sự ấm áp mềm mại dán chặt vào mình, cổ họng vừa phát ra một tiếng “Ừ”, đôi môi đỏ mọng mềm mại của thiếu nữ đã bất ngờ dán lên môi hắn.

「Ta muốn xem, cái miệng này cứng đến đâu!」