Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Chương 119



Cung nữ kia sợ hãi vội vàng quỳ xuống, lau vết trà cho Khương Thanh Từ, “Phu nhân thứ tội, nô tỳ không cố ý, nô tỳ dẫn phu nhân đến thiên điện thay y phục được không ạ?”

Mùa đông giá rét, y phục ẩm ướt dán vào thân thể thật sự rất khó chịu. Khương Thanh Từ đành phải thưa chuyện với mẫu thân, đứng dậy rời khỏi tiệc, theo chân tỳ nữ kia đến thiên điện để thay y phục.

Vừa bước vào thiên điện, hương thơm ngọt ngào nồng nặc xộc vào mũi, trong lò đốt than hồng, gian phòng ấm áp như mùa xuân. Khương Thanh Từ lại cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, có lẽ là do không khí ngột ngạt, nàng ấy cũng không để ý lắm.

Tỳ nữ dẫn nàng ấy vào bên trong, đến trước giá áo lấy y phục đã chuẩn bị sẵn để nàng ấy thay.

Để chuẩn bị cho yến tiệc trong cung này, Ân Quý Phi đã chuẩn bị hơn mười bộ y phục, phòng khi các mệnh phụ bất ngờ bị bẩn áo quần, cũng có thể kịp thời thay đổi.

Đêm trừ tịch trong cung còn có màn trình diễn đèn hoa. Những năm trước cảnh chen lấn, xô đẩy, thậm chí rơi xuống nước cũng không ít, chuẩn bị chu đáo vẫn tốt hơn.

Khương Thanh Từ cởi y phục, lại chẳng hề cảm thấy lạnh, thân thể ngược lại nóng nóng tê dại. Dần dà, ánh mắt nàng ấy bắt đầu mờ mờ, tứ chi cũng từ từ mất đi sức lực.

Nàng ấy cảm thấy không ổn, cất tiếng gọi thị nữ của mình, nhưng thị nữ kia rõ ràng vừa nãy còn theo sát phía sau, giờ phút này lại chẳng biết đi đâu.

Trong lòng nàng ấy sốt ruột, vừa định bước ra ngoài tìm người, chân bất ngờ mềm oặt, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.

Tỳ nữ vừa nãy làm đổ trà lập tức đỡ người lên giường.

Trong tiệc, ca vũ vẫn tiếp tục, trên án thư trước mặt Thái Tử bày biện vô vàn món ăn mỹ vị trân quý.

Bóc xong hạt dẻ cuối cùng, Vân Quỳ phủi tay, vô tình nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong đám cung nữ bưng thức ăn.

Thật bất ngờ lại là Sơn Đào, người ngủ chung một giường với nàng ở Thượng Thiện Giám.

Sơn Đào đặt bách hoa nhồi chân ngỗng xuống, lặng lẽ nháy mắt với nàng. Vân Quỳ cũng mỉm cười đáp lại, ánh mắt vẫn dõi theo nàng ta rời đi, không ngờ khi ra khỏi điện Sơn Đào lại vẫy tay với nàng. Có lẽ là muốn gọi nàng ra ngoài nói chuyện.

Đã hai tháng Vân Quỳ không gặp nàng ta, tiếc là trước mặt Thái Tử ngay cả cơ hội hàn huyên vài câu cũng không có.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng đẩy đĩa hạt dẻ đến trước mặt Thái Tử, “Điện hạ, nô tỳ bóc xong rồi ạ.”

Thái Tử nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, cũng không vội ăn.

Vân Quỳ cẩn thận nhìn sắc mặt hắn, tươi cười nói: “Điện hạ, nô tỳ nhìn thấy người quen ở Thượng Thiện Giám, có thể ra ngoài nói chuyện với nàng ta vài câu được không ạ?”

Thái Tử liếc nhìn nàng một cái, hiếm khi có vẻ dễ tính: “Đi đi.”

Vân Quỳ vui vẻ tạ ơn, xách váy chạy ra ngoài.

Thái Tử liếc mắt ra hiệu cho Tần Qua ở phía sau.

Tần Qua lập tức hiểu ý: “Điện hạ yên tâm, thuộc hạ sẽ phái người âm thầm bảo vệ Vân Quỳ cô nương.”

Nghe vậy, Thái Tử nhíu mày, muốn nói gì đó lại lười, phất tay bảo người lui xuống.

Ở chỗ các mệnh phụ, Ngọc Tần đứng dậy cáo lui với Ân Quý Phi.

Hôm nay sợ Cửu Hoàng Tử nhìn thấy Thái Tử sẽ sợ hãi nên Ngọc Tần không dẫn theo, chỉ ra lệnh cho cung nữ ở Bảo Hoa Điện đưa hắn ta đến Ngự Hoa Viên xem đèn cung đình, giờ này chắc người cũng đã đến rồi.

Ân Quý Phi là chủ nhân của tiệc nữ quyến, lại là người có địa vị chỉ sau Hoàng Hậu trong hậu cung, tỏ vẻ cao ngạo hiếm thấy ngày thường, răn dạy: “Cửu hoàng tử tính tình nghịch ngợm, sau này muội phải nghiêm khắc dạy dỗ. Đợi đến khi thân thể nó tốt hơn, cũng nên đưa nó đến Đông Cung, nhận lỗi với Thái tử mới phải.”

Trong lòng Ngọc Tần không vui, ngoài mặt vẫn cung kính vâng lời.

Từ xa, Thái Tử thấy Ngọc Tần đứng dậy, bèn ra hiệu cho Tào Nguyên Lộc phái người đi theo.

Rượu qua ba tuần, có người vội vã tiến vào điện.

Người kia quanh quẩn một lát gần chỗ Thái Tử, cuối cùng vẫn không nhịn được tiến lên nói: “Thái Tử điện hạ, nô tài là cung nhân ở Triều Dương Điện, có việc gấp bẩm báo…”

Thái Tử hứng thú nhướng mày: “Ồ?”