Hắn ta bước nhanh tới ôm lấy thân thể mềm mại kia, “A Tuyền đừng sợ, ta đưa nàng ra ngoài…”
Nhưng Ngọc Tần trúng thuốc quá sâu, tứ chi đều mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, thân thể nóng bỏng thon thả như dây leo, quấn chặt lấy eo hắn ta.
“Hoài Xuyên, ta rất nhớ chàng…”
Hô hấp của Tạ Hoài Xuyên đột nhiên nghẹn lại, hắn ta ngẩng đầu lên, lồng ng.ực cũng phập phồng kịch liệt.
Mặc dù vừa vào cửa hắn ga đã dập tắt hương hợp hoan tán, nhưng trong không khí vẫn còn dư hương. Có lẽ là do dư vị mê hương ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn ta, có lẽ là do thân thể mềm mại không xương của nàng ta cứ thế quấn lấy hắn ta. Đây là cảnh tượng hắn ta đã mơ thấy vô số lần, hắn ta làm sao nỡ buông tay?
Nhưng nơi này dù sao cũng không phải là chỗ để ân ái, hắn ta nắm chặt tay, cố gắng ép mình bình tĩnh lại.
Lúc này đưa nàng ta rời đi chỉ càng thu hút sự chú ý, tùy tùng của hắn ta có lẽ đã bị người ta mua chuộc…
Hắn ta đột nhiên nhìn về phía cửa sổ chạm trổ đóng chặt trong phòng.
Kế sách hiện tại, chỉ có hắn ta rời đi, tìm thị nữ ở Bảo Hoa Điện đến sắp xếp ổn thoả nàng ta. Cho dù không kịp, bị người phát hiện, trong thiên điện không có nam nhân, cũng không thể nói là bắt gian…
Hắn ta dịu dàng hôn lên người phụ nữ đang run rẩy trong lòng, khẽ an ủi: “A Tuyền, chúng ta bị người ta gài bẫy rồi, ta ở lại đây, cả hai chúng ta đều chỉ có đường chết. Hiến tại ta chỉ có thể tìm cơ hội ra ngoài trước, sau đó tìm người đến cứu nàng, nàng… nàng đừng sợ, cứ ở đây đợi một lát được không?”
Vừa định đứng dậy, hơi thở nóng bỏng hỗn loạn của nữ nhân phả vào mặt. Theo sau đó là đôi môi mềm mại thơm ngát…
Ngoài Triều Dương Điện.
Tần Qua tiến lên bẩm báo: “Cửu hoàng tử đã ở trong tay thuộc hạ, bây giờ điện hạ có muốn qua đó không?”
Thái Tử nhếch môi cười lạnh, “Đi mời Bệ hạ cùng xem một màn kịch hay đi.”
Đáng tiếc hôm nay Hoàng Hậu và Ninh Đức Hầu đều không có mặt, nếu không vở kịch này sẽ càng đặc sắc hơn.
Thái Tử đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, “Vân Quỳ đâu?”
Tần Qua có chút khó khăn nói: “Vân Quỳ cô nương gặp một thị vệ đồng hương, hai người đang nói chuyện bên ngoài trà phòng.”
Ánh mắt Thái Tử thoáng chốc lạnh lẽo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
…
Vân Quỳ vốn đang nói chuyện với Sơn Đào, không ngờ lại nhìn thấy đồng hương của mình là Lý Mãnh trong đội tuần tra của Triều Dương Môn.
Lý Mãnh đã lâu không gặp nàng, chưa biết Vân Quỳ đã là cung nữ thị tẩm của Thái Tử. Hắn ta bèn lấy cớ đi vệ sinh, tách khỏi hàng ngũ, tiến lên chào hỏi nàng.
“Ta quên mất, nàng làm việc ở Thượng Thiện Giám, hôm nay cũng đến Triều Dương Điện hầu trà nước với đồ ăn sao?”
Lý Mãnh người như tên, vóc dáng cao lớn vạm vỡ, oai phong lẫm liệt.
Hai người đi đến chỗ vắng người ngoài trà phòng. Vân Quỳ mỉm cười với hắn ta: “Bây giờ ta làm việc ở Đông Cung, hôm nay đi theo Thái Tử điện hạ đến đây.”
Nghe thấy hai chữ “Đông Cung”, khóe mắt Lý Mãnh không khỏi giật giật, “Đông Cung? Ta nghe nói thời gian trước, Thái Tử điện hạ thanh trừng cả Đông Cung, nàng…”
Vân Quỳ đáp: “Điện hạ biết lòng trung thành tuyệt đối của ta, tự nhiên sẽ không trách phạt ta.”
Thái Tử còn mang nàng theo hầu hạ bên cạnh, vậy chẳng phải là…
Lý Mãnh cẩn thận nhìn quanh bốn phía: “Nếu ngươi hầu hạ bên cạnh Thái Tử, ta vẫn nên…”
Hắn ta vẫn nên nhanh chóng bỏ trốn thôi!
Bị Thái Tử phát hiện hắn ta lén lút gặp thị nữ thân cận, hắn ta còn sống nổi sao!
Vân Quỳ nói: “Ui, huynh không biết đâu, Thái Tử điện hạ tuy rằng như hổ sói, thủ đoạn tàn nhẫn, danh tiếng cũng không tốt, nhưng…”
Vừa nói được vài câu, Vân Quỳ chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Lý Mãnh nhìn thấy bóng người cao lớn đen kịt sau lưng nàng, hai chân mềm nhũn sắp quỳ xuống.
Vân Quỳ ngơ ngác quay người lại.
Bất ngờ chạm phải gương mặt lạnh lùng như băng sương, sát khí đằng đằng của Thái Tử.
Nàng, nàng vừa nãy nói gì nhỉ, Thái Tử điện hạ “như hổ sói”, “thủ đoạn tàn nhẫn”, “danh tiếng cũng không tốt”…
“A a a a a ta c.h.ế.t rồi!”