Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Chương 128



Vừa bước ra được vài bước, đột nhiên có một người xông từ trong điện tới, đẩy đám thị vệ chắn đường ra, “bịch” một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Thái tử, “Điện hạ!”

Chính là Chu Võ, người hầu bên người Tạ Hoài Xuyên.

“Ngài đã nói chỉ cần ta nói thật, đưa ra bằng chứng buộc tội Thế tử gia, ngài sẽ cho ta giải dược, tha cho ta tội chết. Lời ngài nói có còn tính không?”

Thái tử nhìn hắn ta với vẻ buồn cười: “Bệ hạ đã nói tất cả những người biết chuyện đều bị xử tử tại chỗ. Ngươi không chỉ biết chuyện, còn từng làm tay sai cho hổ, đích thân truyền tin cho Thế tử gia ngươi và Ngọc Tần. Dù cô muốn cứu ngươi, Bệ hạ cũng không dung thứ cho ngươi nữa.”

Trong mắt Chu Võ tràn đầy kinh hoàng và không thể tin nổi: “Thái tử điện hạ, ngài đã nói sẽ bảo toàn tính mạng cho ta, ngài không thể nuốt lời! Ta đã vì ngài mà phản bội Thế tử gia…”

“Vì cô?” Thái tử khẽ cười một tiếng, “Ngươi chẳng phải vì mạng sống của chính ngươi sao.”

Khóe môi hắn tuy có ý cười, nhưng giọng điệu lại lạnh nhạt: “Những kẻ nằm vùng ở Đông Cung, cô xử lý thế nào, hẳn là ngươi cũng đã nghe nói. Dựa vào đâu mà ngươi cảm thấy cô sẽ cứu một kẻ phản chủ?”

Nghe vậy, Vân Quỳ cẩn thận liếc nhìn hắn.

「Xong rồi, đây là đang ám chỉ ta đây mà.」

「Ba bữa nửa tháng lại phải cảnh cáo một lần về kết cục của kẻ phản bội, sợ ta bị người ta mua chuộc!」

Thái tử: “…”

Trong mắt Chu Võ tóe lửa, răng hàm nghiến chặt như muốn vỡ: “Điện hạ không sợ ta độc phát thân vong c.h.ế.t trong ngục, một mực cắn càn nói là điện hạ hạ độc uy h.i.ế.p ta, bày mưu hãm hại Thế tử gia sao?”

“Cô hạ độc ngươi khi nào?” Thái tử hơi nhướng mày, “À, ngươi nói viên Bách độc đan kia hả? Cô lừa ngươi đấy, đó chỉ là hạt dẻ do cung nữ thị tẩm của cô đích thân bóc vỏ, thế nào, ngon không?”

Chu Võ thoáng chốc như bị sét đánh, “Hạt dẻ?!”

Vân Quỳ: “…”

「Lấy hạt dẻ lừa người ta là thuốc độc, Thái tử điện hạ đúng là… âm hiểm.」

Chu Võ nghiến chặt quai hàm, ngũ quan gần như vặn vẹo.

Lúc đó ở ngoài điện người khác hoàn toàn không hề hay biết. Khi viên thuốc độc to lớn kia bất ngờ bị nhét vào miệng, hắn ta còn chưa kịp nếm được mùi vị, cằm đã bị người ta hung hăng hất lên, viên thuốc độc cứ thế trôi tuột xuống cổ họng.

Thái tử nói đó là Bách độc đan, nói Thế tử gia đã bị bắt, chỉ cần hắn ta lập công chuộc tội, ngoan ngoãn chỉ ra chứng cứ phạm tội của chủ tử, sẽ cho hắn ta giải độc, tha mạng cho hắn ta.

Hóa ra lại chỉ là hạt dẻ?! Hắn ta bị lừa rồi!

Chu Võ gầm lên một tiếng, tức giận vung nắm đ.ấ.m về phía Thái tử. Nhưng còn chưa đứng thẳng người đã bị Tần Qua một cước đá ngã, ba tên hộ vệ mang đao theo sát áp giải hắn ta xuống đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thái tử lạnh lùng liếc nhìn hắn ta: “Ngươi hạ độc cung nữ thị tẩm của cô, cô còn chưa tính sổ với ngươi. Ngươi lại còn dám đến cầu xin cô cứu mạng ngươi?”

Vân Quỳ hơi ngẩn người nhìn Thái tử.

「Thật sự là Thế tử Ninh Đức Hầu hạ độc ta à, điện hạ đang… báo thù cho ta hả?」

「Được rồi, rút lại lời vừa nói, Thái tử điện hạ không hề âm hiểm chút nào! Điện hạ là người tốt!」

Mặt phải Chu Võ úp xuống đất giãy giụa không được, miệng chửi rủa: “Ngươi nuốt lời, âm hiểm độc ác, c.h.ế.t không được yên!”

Hắn ta còn muốn chửi tiếp, Tần Qua đã nhanh tay lẹ mắt nhét miếng vải bông vào miệng hắn. Vỏ kiếm trong tay móc vào khuỷu tay hắn ta bẻ mạnh một cái, trực tiếp phế đi một cánh tay của Chu Võ, đau đến mức hắn ta mồ hôi lạnh đầm đìa, gân xanh nổi đầy người.

Thái tử dường như đã quen với những lời chửi rủa và nguyền rủa như vậy, mặt không biểu cảm thu hồi ánh mắt, cất bước ra khỏi cửa cung.

Thấy hắn buông tay mình ra, trong lòng Vân Quỳ có một cảm giác mất mát kỳ lạ.

Gió đêm lạnh lẽo thổi qua lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, lạnh đến nỗi nàng khẽ rùng mình.

「Lại giận rồi?」

「Sao không nắm tay ta nữa?」

Vân Quỳ đuổi theo, nhìn thấy bàn tay hắn để tùy ý sau lưng, mãi vẫn không dám chủ động đưa tay ra.

「Thôi vậy, ta là cái thá gì chứ, dám nắm tay Thái tử điện hạ, còn muốn sống nữa không…」

Nàng bám sát sau lưng Thái tử, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao điện hạ lại còn lừa người nữa chứ.”

Thái tử sắc mặt lạnh lùng, không để ý đến nàng.

Vân Quỳ mím môi, lại cẩn thận hỏi: “Điện hạ, vừa nãy ngài hứa với Ngọc Tần nương nương, nói sẽ bảo toàn tính mạng cho Cửu điện hạ, đưa hắn đến thôn trang nuôi dưỡng. Chẳng lẽ cũng là lừa nàng ta sao?”

Thái tử lạnh giọng: “Ngươi nghĩ sao?”

Vân Quỳ cúi đầu: “Nô tỳ không biết.”

Hắn có thể lấy hạt dẻ làm thuốc độc lừa Chu Võ đưa ra bằng chứng buộc tội Thế tử Ninh Đức Hầu, rất có thể cũng dùng phương pháp tương tự để lừa Ngọc Tần nói ra sự thật.

Nhớ lại vừa nãy trong điện, Thái tử từng chữ từng chữ thốt ra hai chữ “lăng trì”, đến giờ Vân Quỳ vẫn còn cảm thấy lạnh sống lưng vì sợ hãi.