Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Chương 138



Không ngờ một câu hỏi tùy tiện lại gây ra hiểu lầm như vậy.

“Thẩm khanh không cần căng thẳng, cô chỉ hỏi vu vơ thôi.”

Thái tử không muốn càng giải thích càng rối, dứt khoát đổi cách nói: “Là cô sắp chọn Thái tử phi, chỉ là những năm gần đây chinh chiến nam bắc, không có lòng dạ nào nghĩ đến chuyện tình cảm. Nghe nói Thẩm khanh và phu nhân ân ái, nên muốn thỉnh giáo vài điều.”

Thẩm Ngôn Ngọc nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm: “Vi thần và nàng, xem như là tình cờ gặp gỡ.”

Thông Chính Ty rộng đường ngôn luận, thiên hạ thần dân đều có thể trình bày oan khuất, tố cáo việc bất công.

Khi còn làm Tham nghị của Thông Chính Ty, hắn từng nhận được một tờ đơn tố cáo từ dân gian, trong đó vạch trần những tội ác của quan viên quản lý Dưỡng Tế Viện như ăn không ngồi rồi, tư nuốt lương thực triều đình cấp, ngược đãi người tàn tật đến c.h.ế.t và đủ loại hành vi phạm tội khác.

Hắn trình tờ đơn tố cáo này lên ngự tiền, đợi khi điều tra rõ ràng, những quan viên này cũng nhận được sự trừng phạt thích đáng.

Không lâu sau, hắn lại nhận được một phong thư cảm tạ, cũng là của người đã gửi đơn tố cáo trước đó. Chữ nhỏ cài trâm hoa thanh tú của con gái, giấy dùng loại được chế từ nước ép hoa lan, phủ một lớp vân hoa lan mờ ảo. Hắn đưa lên mũi khẽ ngửi, có thể ngửi thấy mùi hương lan nhè nhẹ.

Thực ra, ngay từ khi nhận được đơn tố cáo, hắn đã âm thầm điều tra rõ thân phận của nàng.

Nguồn gốc của hoa tiên, nét chữ, mối liên hệ với Dưỡng Tế Viện… quá nhiều manh mối, không khó để điều tra ra.

Hắn cầm hoa tiên này, lặng lẽ ngồi suốt một đêm, xác định rõ lòng mình.

Ba tháng tiếp theo, những nhà có ý định kết thân với phủ Võ Ninh Hầu đều bị hắn âm thầm bày kế. Nhà thì bị bị vạch trần chuyện nuôi tình nhân có thai, nhà thì em họ xa tìm đến đòi danh phận. Phủ Võ Ninh Hầu biết tin, tự nhiên sẽ không để con gái mình rơi vào biển lửa, lần lượt từ chối những nhà quyền quý này.

Ba tháng sau, hắn đích thân đến nhà cầu hôn.

Thẩm Ngôn Ngọc kể chuyện hoa tiên cho Thái tử nghe, còn việc hắn âm thầm bày kế những nhà kia thế nào, không cần phải nói cho người ngoài biết.

Thái tử: 「…」

Hắn sớm biết Thẩm Ngôn Ngọc có thủ đoạn, nhưng không ngờ ngay cả chuyện hôn sự cũng là do hắn tự tính kế. Có lẽ đến giờ Thẩm phu nhân vẫn còn bị hắn lừa gạt.

Thái tử cười nói: “Thẩm phu nhân nhân từ hiền hậu, thông minh xinh đẹp, Thẩm khanh có phúc rồi.”

Nhắc đến vợ, ánh mắt vị Thông Chính Sử trẻ tuổi tràn đầy dịu dàng, nhớ lại cảnh tượng ái muội trong phòng đêm qua, vẻ e ấp ngượng ngùng của vợ, gương mặt kiều diễm trăm vẻ, thật sự là điều hắn chưa từng thấy.

Đặc biệt là khi đôi chân thon dài trắng như tuyết quấn quanh eo hắn, dù phải c.h.ế.t trên người nàng… hắn cũng cam lòng.

Thái tử bình tĩnh lắng nghe những ý nghĩ dơ bẩn không thể để ai biết của kẻ đạo mạo kia, ngón tay khẽ gảy quân cờ, vẻ mặt vẫn bình thường.

Ngược lại, nước cờ của Thẩm Ngôn Ngọc lại lộ rõ vẻ nóng vội hơn một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

「Vẫn nên nhanh chóng đánh xong rồi đi thôi.」

Hắn cố ý nhường nhịn, nhưng Thái tử không muốn hắn được như ý. Ván cờ dở tệ kéo dài đến tận giữa trưa mới kết thúc, Thái tử cũng nhân tiện nghe hết những cảnh tượng sống động trong lòng hắn.

Cuối cùng, Thái tử suýt thắng một ván, lúc này mới đứng dậy cười nói: “Thẩm khanh và phu nhân cầm sắt hài hòa, cô nhìn thấy rất vui mừng. Hôm nay là cô làm phiền Thẩm khanh và phu nhân đoàn tụ rồi.”

Thẩm Ngôn Ngọc trước mặt vẫn giữ vẻ trầm ổn cần có, chắp tay nói: “Vi thần sợ hãi.”

「Cuối cùng cũng có thể đi rồi, ta còn phải mua hai món trang sức mang về tạ lỗi với Thanh Từ.」

「À đúng rồi, cũng nên mua thêm ít ruột heo (*) và cao bôi trơn.」

(*) Ý chỉ bao cao su.

Thái tử mặt không biểu tình suy nghĩ về hai món đồ xa lạ này.

Trở về tẩm điện, nha đầu vẫn còn lười biếng ngủ say sưa.

Hai nha hoàn hầu hạ ngoài cửa đều lo lắng cho tính mạng nàng, sợ nàng cậy được sủng ái mà kiêu căng, chọc giận Thái tử.

「Đêm qua kêu la đến trời long đất lở, không hầu hạ điện hạ thì thôi, còn dám để điện hạ hầu hạ mình rửa ráy. Sáng nay cũng không dậy hầu hạ điện hạ rửa mặt dùng bữa, vậy mà ngủ đến tận trưa! Sao nàng ta dám…」

「Đây là còn chưa có nương nương đâu! Đợi sau này Thái tử phi vào cung, nàng ta còn thất lễ như vậy, bị đánh c.h.ế.t cũng là nhẹ.」

「Cũng không biết điện hạ định an bài phân vị gì cho nàng ta.」

「Nếu thật sự sủng ái, sao đến giờ vẫn chưa có phân vị gì.」

Thái tử khẽ nhíu mày, lạnh giọng đuổi người ra, một mình bước vào điện.

Vừa định xách nha đầu lười biếng kia dậy, hắn đột nhiên nhớ lại tiếng lòng của Thẩm Ngôn Ngọc khi đánh cờ vừa nãy——

「Giờ này, nếu nàng vẫn chưa tỉnh, vậy thì cứ hôn nhẹ từng chút một dọc theo vành tai, hoặc hôn vào cổ nơi có thịt ngứa, chắc chắn sẽ đánh thức được nàng…」

Thái tử trừng mắt cau mày.

Quả thật là một kẻ phong lưu phóng đãng!

Ngón tay vén màn che, nha đầu mềm như m.ô.n.g cuộn tròn thành một cục nằm gọn trong chăn, hàng mi dài cong vút khẽ khép trên bọng mắt, gương mặt hồng hào, mũi nhỏ xinh xắn, bờ môi đỏ thắm.

Yết hầu Thái tử lăn lộn, cúi người vén những sợi tóc mai bên tai nàng, môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên vành tai trắng nõn không tì vết của nàng.