Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Chương 88



Vân Quỳ cong môi cười: “Nô tỳ cũng làm bánh củ năng sữa tươi, điện hạ…”

Thái tử không quen nhìn vẻ mặt nịnh nọt này của nàng, nhàn nhạt nói: “Cô không ăn, lui xuống hết đi.” Nói xong bèn quay người vào điện.

Vân Quỳ khá tức tối.

「Thái tử điện hạ không ăn điểm tâm, chẳng lẽ hồi nhỏ thích ăn đồ ngọt, giờ tuổi đã lớn, nên không còn thích nữa rồi?」

Nghe thấy câu này, bước chân Thái tử khẽ dừng lại.

Hắn thích ăn đồ ngọt? Chẳng lẽ là Yến ma ma nói với nàng?

Thái tử nhíu chặt mày.

Trước đây Yến ma ma không phải là người nói năng lung tung, chẳng lẽ cũng bị nha đầu này dỗ dành đến mức kể hết chuyện hồi nhỏ của hắn ra rồi sao?

Ngoài cửa điện, Tư Trướng tức giận giậm chân.

Nhưng nghĩ kỹ lại ngay cả của Vân Quỳ Thái tử còn không ăn, vậy thì không ăn của nàng ta cũng không có gì đáng buồn cả.

Vân Quỳ hoàn hồn, lập tức trừng mắt nhìn nàng ta: “Đồ bắt chước!”

Tư Trướng trợn mắt: “Cái gì mà bắt chước, chỉ có ngươi được làm bánh củ năng, ta thì không được, đạo lý gì vậy?”

Vân Quỳ nói: “Nhưng ngươi không báo cáo với Trương tổng quản, như vậy tính là trộm rồi. Hoặc là ngươi đi tự thú, hoặc là Trương tổng quản báo với Tào công công. Đến lúc đó trên dưới Đông Cung ai cũng biết Tư Trướng trộm củ năng của thiện phòng!”

“Ngươi…” Mặt Tư Trướng đỏ bừng, tức đến không nói nên lời.

Đức Thuận đi theo Thái tử vào điện, cẩn thận nhìn sắc mặt chủ tử nói: “Liên Nhuỵ cô nương này đối với điện hạ cũng coi như có lòng. Ngài đã giữ nàng ta lại, chi bằng sau này để nàng ta và Vân Quỳ cô nương thay phiên nhau hầu hạ ngài, cũng tránh cho Vân Quỳ cô nương quá vất vả.”

Vất vả? Thái tử khẽ nhếch môi.

Mỗi ngày nàng đều ăn ngon mặc đẹp ở Thừa Quang Điện, đêm đến ngủ say bên gối hắn, tỉnh dậy còn có sức trò chuyện với hắn, thế mà gọi là vất vả à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ khi bị hắn hôn, nàng mới phải chịu đựng chút vất vả.

Sắc mặt Thái tử trầm xuống, nghĩ bụng hắn quá dung túng nha đầy này, phải tìm cơ hội thích hợp dạy dỗ một chút, tránh để nàng đắc ý vênh váo.

Đức Thuận nhất thời không đoán ra ý của Thái tử: “Điện hạ, vậy Tư Trướng…”

Thái tử vừa đi vừa nói: “Ngươi không nghe thấy nàng ta trộm đồ ăn của thiện phòng sao?”

Đức Thuận ngơ ngác, hắn ta thực sự không nghe thấy.

Thái tử là người luyện võ, thính lực cực tốt, dù đã đi xa vài trượng, vẫn có thể nghe rõ tiếng nói chuyện loáng thoáng ở hành lang.

“Giao cho Phủ Nội Vụ xử lý đi.”

Hắn vốn dĩ không có ấn tượng gì với cô cung nữ Tư Trướng kia. Trong phòng đã có một người làm loạn lên rồi, chẳng lẽ còn muốn thêm vài người nữa để xem họ ghen tuông cãi vã đánh nhau sao?

Vả lại hắn không phải là Thuần Minh Đế, không có nhiều thú vui tạo người, ai cũng có thể chạm vào.

Đức Thuận lĩnh mệnh, dẫn theo hai người đến thiên điện làm việc.

Tư Trướng khóc như hoa lê dính mưa, sợ bị đánh đòn, lại sợ bị đuổi khỏi Đông Cung một cách mất mặt như vậy sau này sẽ không có chỗ tốt, chỉ có thể đến những nơi như giặt đồ làm việc nặng nhọc. Nàng ta cuống cuồng nhét bạc vào tay Đức Thuận, muốn cầu xin được gặp Thái tử một lần.

Đức Thuận đâu dám nhận, lập tức sai người đuổi nàng ta đi.

Thừa Quang Điện.

Tần Qua và Tào Nguyên Lộc đến bẩm báo, nói đã tìm được manh mối về vụ trâu bò gà chó c.h.ế.t bệnh ngay trước lễ tế đầu năm.

Lễ vật tế tự đều do Tào Nguyên Lộc ở Khánh Phong Tư thuộc Phủ Nội Vụ chọn lựa và vận chuyển. Chủ sự, quản chuồng và tạp dịch liên quan đều đã bị xử tội. Tần Qua chỉ có thể bắt đầu điều tra từ thức ăn chăn nuôi ở Càn Nguyên Đài, thái y chữa bệnh cho gia súc và các chi tiết dọc đường vận chuyển.

Khi biết được thái y chẩn bệnh cho gia súc hôm đó đã rời kinh thành, hiện đang làm nghề chăn nuôi gia súc ở trang trại Hà Nam. Tần Qua lập tức nhận ra điều bất thường, phái ám vệ đến Hà Nam bắt người về thẩm vấn.

“Tên thái y kia khăng khăng nói rằng trong thức ăn có lẫn phân chuột bệnh, nhưng Khánh Phong Tư và Càn Nguyên Đài đều quản lý rất nghiêm ngặt việc cho gia súc tế tự ăn, trâu bò gà chó sao có thể dùng cùng một loại thức ăn? Sau khi thuộc hạ nghiêm hình tra khảo, cuối cùng tên thái y này đã nói thật. Hóa ra phân chuột bệnh chỉ là cách nói để che mắt người khác, đúng là có ảnh hưởng, nhưng không đến mức c.h.ế.t ngay trong thời gian ngắn. Thứ thực sự gây c.h.ế.t là một loại độc rắn tên Bách Thảo Minh. Những gia súc này đều đã ăn phải cỏ tẩm độc, dẫn đến c.h.ế.t hết chỉ trong một đêm.”