Toàn thân Đặng Khang lạnh toát, đang định phản bác thì Thần vương lên tiếng: “Tần thống lĩnh nói đùa rồi. Tào công công quả thực là do bản vương mượn đến giúp đỡ. Bản vương hãm hại một tên thái giám nhỏ bé bên cạnh huynh trưởng Thái tử để làm gì?”
Tào Nguyên Lộc chắp tay, giọng điệu lại không hề nhượng bộ: “Nô tài quả thực không biết ý đồ của Thần vương điện hạ là gì. Tuy nhiên nô tài biết, nửa năm nô tài không ở Đông Cung, trên dưới Đông Cung đã bị cài cắm bao nhiêu tai mắt. Thái tử điện hạ hôn mê, lại có bao nhiêu người muốn thừa cơ hạ độc, ám sát. Nếu nô tài ở lại Đông Cung, Đông Cung nhất định sẽ không như bây giờ.”
Sắc mặt Thần vương trắng bệch, âm thầm nghiến chặt răng.
Ban đầu, hắn và mẫu hậu bàn nhau cách cài cắm người vào Đông Cung, nhưng khổ nỗi Đông Cung lại kiên cố như tường đồng vách sắt. Đặc biệt Tào Nguyên Lộc lại là người thông minh cẩn thận, luôn đặt Thái tử lên đầu, muốn cài người của mình vào rất khó khăn. Cho nên mới bày ra kế này, không đến mức gi.ết ch.ết Tào Nguyên Lộc để tránh điều tiếng, nhưng lại có thể đuổi ông ấy đi xa, loại bỏ một chướng ngại.
Giờ Thái tử đích thân tìm đến, nhân chứng vật chứng đầy đủ không thể chối cãi. Đây là ép hắn tự tay xử lý Đặng Khang!
Đặng Khang ngã ngồi xuống đất, toàn thân run rẩy: “Điện hạ…”
Thần vương liếc ông ta một cái, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Bản vương bảo ngươi đi mời người giúp, không ngờ ngươi lại tự ý làm bậy, ngấm ngầm hãm hại bản vương vào chỗ bất nghĩa, ngươi có biết tội của mình không?”
Đặng Khang thấy Thần vương phủi sạch mọi trách nhiệm, lập tức biết không còn đường cứu vãn. Trong lòng ông ta tuy không cam tâm, cũng chỉ có thể cố gắng bảo vệ chủ nhân của mình.
“Đúng là nô tài đã bàn trước lời khai với tên thái y kia, nhưng ý định ban đầu của nô tài không phải là hãm hại Tào công công, càng không phải để cài cắm người vào Đông Cung. Chỉ vì nô tài có chút ân oán cũ với quản chuồng ở Khánh Phong Tư… Hai người chúng ta vốn là đồng hương, sau khi vào cung mỗi người đều được phân một công việc tốt. Bên hắn béo bở nên dính vào cờ bạc, còn lôi kéo nô tài chơi cùng, kết quả nợ nô tài trăm lượng bạc không trả. Nô tài tức giận, lại sợ làm lớn chuyện nên không dám công khai đòi. Vì thế mới hồ đồ ngấm ngầm hạ độc gi.ết ch.ết những vật phẩm tế tự mà hắn trông coi, vì vậy mà liên lụy đến Tào công công…”
Thái tử hờ hững cười: “Lời này cứ để đến hình phòng nói tiếp đi. Ở dưới cực hình, nếu ngươi vẫn còn cứng miệng như vậy, cô sẽ thưởng cho ngươi một cái xác toàn vẹn được chứ?”
Đặng Khang run rẩy khắp người, ánh mắt đột nhiên nhìn về một chỗ. Ông ta nghiến răng, đột nhiên đứng dậy muốn lao vào thanh kiếm đeo bên hông Tần Qua.
Nhân chứng vật chứng xác thực thì sao! Chỉ cần ông ta tự sát, Thái tử chính là nghiêm hình bức cung, ép ông ta phải c.h.ế.t để chứng minh sự trong sạch!
Mắt thấy cổ sắp đ.â.m vào lưỡi kiếm, Thái tử giơ chân đá một cái, Đặng Khang đã bay ra xa mấy trượng, thân thể lăn dọc theo bậc thềm ngoài điện, miệng nôn ra m.á.u tươi.
Ánh mắt Thần vương gắt gao đuổi theo, nhìn thấy cảnh này, thân hình cũng không khỏi khẽ run lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn ta không muốn mạng của Tào Nguyên Lộc, nhưng lại vì thế mà mất đi mạng của tâm phúc.
Vẻ mặt Thái tử nhàn nhạt: “Đưa đi.”
Thần vương cố nén cơn giận, nhắm mắt lại.
Vân Quỳ kinh hồn bạt vía nhìn cảnh tượng trước mắt. Nàng biết Tào công công bị người ta hãm hại nên mới bị điều đi nơi khác, nhưng không ngờ điện hạ lại đích thân đến đòi lại công bằng cho ông ấy.
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của nàng, Thái tử chỉ vào hai người đang bị kéo đi, nói: “Người ngoài đều nói cô thủ đoạn tàn nhẫn độc ác, ngươi nghĩ sao?”
Vân Quỳ hoàn hồn, theo thói quen nịnh hót: “Nô tỳ thấy điện hạ anh minh thần võ, khí phách hơn người.”
Thái tử: “…”
「Nhưng Tào công công là người hầu trung thành, hầu hạ điện hạ hơn hai mươi năm, đâu phải loại mới đến như ta có thể so sánh.」
「Điện hạ nguyện ý bảo vệ ta, có lẽ cũng là để giữ thể diện cho ngôi vị Thái tử của ngài thôi.」
「Còn về thuốc giải thất nhật tán, đó cũng là để thử lòng trung thành của ta trước. Đến giây phút cuối cùng trôi qua, mới nói cho ta biết là không chết. Nếu không, một khi ta có ý đồ không nên có, hoặc không thấy giấc mơ của Tần ma ma, cứ ngốc nghếch đưa thuốc độc cho ngài, có lẽ đã mất mạng lâu rồi…」
Nghĩ đến đây, Vân Quỳ thở dài trong lòng.
「Hoa hướng dương nhỏ, ngươi sống thật không dễ dàng!」
Nghe thấy tiếng lòng của nàng, sắc mặt Thái tử không được tốt lắm.
Con sói mắt trắng vong ân bội nghĩa, hắn đã cứu nàng mấy lần, huống chi những hành động đại nghịch bất đạo của nàng, đổi lại là chủ nhân khác, giờ này không biết nàng đã đầu thai ở đâu rồi.
Một lúc lâu sau, hắn khẽ cười trầm thấp: “Cô thấy Lục hoàng đệ quả là đơn thuần nhân hậu. Nếu Lục hoàng đệ muốn xin ngươi từ cô, ngươi có bằng lòng không?”