Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Chương 98



Có thể nói là như thế này, đối với bất cứ chuyện gì ngoài đọc sách, luyện võ, chữa bệnh đau đầu, Thái tử đều không mấy hứng thú.

Lúc đó Tào Nguyên Lộc đứng hầu bên cạnh, lập tức muốn đuổi con thỏ cụp tai kia đi, không ngờ Thái tử vừa đọc sách, vừa vô thức sờ lên tai thỏ.

Con thỏ cũng ngoan ngoãn nằm bên tay hắn, một người một thỏ hòa hợp hiếm thấy.

Đợi đến khi hạ nhân mang trà lên, Thái tử dường như mới phát hiện bên tay mình có một con thỏ. Hắn lập tức rụt tay lại, sai người bế đi.

Sau đó Yến ma ma còn hỏi hắn có muốn nuôi một con thỏ tai cụp để chơi không. Thái tử chỉ nói “không thích”, dường như đã quên chuyện mình sờ tai thỏ cả buổi.

Yến ma ma đoán có lẽ Thái tử không biết, bản năng hắn muốn tiếp cận những vật nhỏ mềm mại đáng yêu. Nhưng lý trí lại không cho phép mình đắm chìm vào bất kỳ hành vi nào khác ngoài công việc chính. Có điều không thể phủ nhận, con người ai cũng có sở thích bản năng.

Vân Quỳ sờ búi tóc, mím môi cười.



Đặng Khang đã chết, trước khi c.h.ế.t khăng khăng nói vụ án tế thần ở Càn Nguyên Đài là vì tư thù mà hại người, chỉ để gỡ tội cho chủ nhân của mình.

Trong Ngự Thư Phòng, Thần vương quỳ xuống tạ tội. Thuần Minh Đế, Thượng thư Hình Bộ, Đại Lý Tự Khanh đều có mặt.

Thuần Minh Đế đưa nhân chứng vật chứng và lời khai của Đặng Khang cho Đại Lý Tự Khanh, sắc mặt xanh mét nói: “Thần vương quản lý không nghiêm, phạt bổng lộc một năm, đình chỉ chức vụ ba tháng, cấm túc tự xem xét lại. Con còn ý kiến gì không?”

Thần vương lập tức cúi đầu nói: “Nhi thần lĩnh chỉ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thuần Minh Đế sắp xếp cho mỗi người con trai đã trưởng thành vào những bộ phận thích hợp để rèn luyện. Thần vương đến thẳng Lại Bộ, nơi trực tiếp ảnh hưởng đến việc bổ nhiệm và đánh giá quan lại, thuận tiện giúp hắn ta mở rộng quan hệ, thân cận triều thần, còn có thể theo học bên cạnh Thủ phụ Trần Hiền kiêm Thượng thư Lại bộ. Có thể thể nói là dụng tâm lương khổ.

Đại Lý Tự Khanh là trọng thần tâm phúc của Thuần Minh Đế, nghe vậy tiến lên một bước nói: “Thần vương điện hạ vốn không biết chuyện, chỉ là thái giám bên cạnh phạm tội, bệ hạ phạt như vậy có phải hơi nặng rồi không?”

Thuần Minh Đế hừ lạnh một tiếng: “Trẫm chỉ hận mình phạt quá nhẹ.”

Sau khi hai vị đại thần rời đi, Thuần Minh Đế tức giận giơ tay hất đổ tấu chương trên bàn, tất cả đều rơi lên người Thần vương: “Việc tốt ngươi làm đấy!”

Thần vương quỳ trên đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong mắt cũng là sự phẫn hận ngút trời.

Những người liên quan đến vụ án ban đầu đều đã bị xử trảm theo tội, ngay cả tên quan thú y kia cũng bị đuổi ra khỏi kinh thành từ lâu, không ngờ vẫn bị Thái tử đào ba tấc đất lôi ra.

Giờ Thái tử đã làm rõ chân tướng, lại đích thân mang theo nhân chứng đến tận cửa, ồn ào náo loạn khắp kinh thành. Chỉ cần có chút đầu óc, ai mà không nghĩ ra chuyện này là do Thần vương xúi giục?

May mà Đặng Khang đến c.h.ế.t cũng không bán đứng chủ nhân, và người duy nhất bị hại ở Đông Cung chỉ là một tên thái giám nhỏ bé bên cạnh Thái tử, không phải bản thân Thái tử.

Người khác nghĩ thế nào Thuần Minh Đế không thể kiểm soát, lần này chỉ có thể phạt nặng Thần vương, mới có thể bịt miệng thiên hạ, bày tỏ thái độ của quân vương với thần dân: Thái tử là trữ quân duy nhất, Thuần Minh Đế coi trọng Thái tử, bảo vệ Thái tử, không cho phép bất kỳ ai xâm phạm Thái tử và người bên cạnh hắn, dù là Hoàng hậu và hoàng tử.

Bình thường Hoàng hậu và Quốc cữu có bất kỳ hành động nào, Hoàng đế xưa nay đều mắt nhắm mắt mở. Dù sao thì mọi người đều có mục đích chung, nhưng vấn đề là một khi đã quyết định ra tay, bất kể kết quả thế nào, đều phải làm cho sạch sẽ dứt khoát, không được để lại sơ hở, cuối cùng lại tự rước họa vào thân.

Việc cài cắm tai mắt vào Đông Cung vốn dĩ không có gì đáng trách, nhưng những người này lại bị Thái tử lôi ra chỉ trong vài ngày ngắn ngủi!

Thuần Minh Đế quả thực không biết nên nói Thái tử quá thông minh, hay là Hoàng hậu và Quốc cữu quá ngu xuẩn, ngay cả một tên gián điệp hữu dụng cũng không đào nổi, dễ dàng khai ra chủ mưu đứng sau!