Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 1: Hệ thống Tiểu Hoa



Thời tiết trong xanh, vạn dặm không mây.

 

Bên trong một cửa hàng tiện lợi.

 

Một cô gái mặc đồng phục cấp ba, đeo cặp sách màu vàng nhạt, dáng người nhỏ nhắn.

 

Cô ngồi bên cửa sổ, cắn ống hút ngắm nhìn dòng người đủ mọi sắc thái qua lại trên phố.

 

Đôi mắt trong veo như hạt hạnh nhân, gương mặt xinh xắn, hồng hào có chút bầu bĩnh, trông rất nghiêm túc.

 

Vì đang cắn ống hút nên giọng nói của cô có hơi ngọng nghịu:

 

“Tiểu Hoa, mình cứ thế bị đưa đến thế giới vị diện này à?”

 

Vừa dứt lời.

 

Bên tai Tô Yên vang lên một giọng nói,

 

“Ký chủ, yên tâm, chỉ cần tìm đủ tất cả các mảnh vỡ Chủ Thần đã mất, ngài sẽ có thể quay về.”

 

Giọng nói ấy rất nhẹ, rất nhỏ, chỉ đủ để một mình cô nghe thấy.

 

“Ừm.”

 

Cô gái khẽ đáp một tiếng.

 

Tiểu Hoa là hệ thống của cô, có nhiệm vụ giúp cô làm quen với các thế giới và tìm lại mảnh vỡ Chủ Thần.

 

Cô cắn ống hút, một lúc lâu sau mới lên tiếng, giọng rất khẽ:

 

“Bây giờ mình phải làm gì?”

 

“Ký chủ, dựa theo thông tin về cơ thể mà ngài đang nhập vào, giờ này có lẽ ngài nên đến trường cấp ba Đế Đô để đi học.”

 

Tô Yên gật đầu, rất hợp tác:

 

“Được.”

 

Cô ngoan ngoãn cầm cặp sách và chiếc mũ lưỡi trai màu trắng đặt bên cạnh lên, rồi bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

 

Bây giờ đã là 8 giờ 40, phải có mặt ở trường trước 9 giờ.

 

Nếu đi theo con đường bình thường thì chắc chắn sẽ bị muộn.

 

Theo sự chỉ dẫn của hệ thống Tiểu Hoa, Tô Yên quyết định đi đường tắt.

 

Như vậy sẽ nhanh hơn một chút.

 

Cô đi không nhanh lắm.

 

Cứ đi được một lát, cô lại lấy ra một viên kẹo sữa dâu bỏ vào miệng nhai nhẹ.

 

Đi được khoảng mười mấy phút.

 

Bước chân cô dừng lại.

 

Hệ thống Tiểu Hoa thắc mắc:

 

“Ký chủ, sao vậy ạ?”

 

Chỉ thấy Tô Yên, sắc mặt có chút tái nhợt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trên trán lấm tấm mồ hôi, khóe môi cũng trắng bệch.

 

Vẻ mặt yếu ớt.

 

Giọng cô rất nhỏ, rất nhẹ:

 

“Tiểu Hoa, tại sao cơ thể mình lại yếu như vậy?”

 

Hệ thống Tiểu Hoa do dự một lúc rồi nói:

 

“Ký chủ, giá trị thể lực hiện tại của ngài là 3.”

 

Tô Yên chớp chớp mắt, không nói gì.

 

Giá trị thể lực là 3, con số này có nghĩa là gì?

 

Thể lực của một người bình thường là 20.

 

Giá trị thể lực của cô thấp hơn người bình thường đến bảy lần.

 

Cô bây giờ, yếu quá đi.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Trong thoáng chốc cúi đầu, một cảm xúc lạ lướt qua.

 

Chỉ là, chưa kịp để cô suy nghĩ nhiều.

 

Bên cạnh bỗng vang lên một tiếng “rầm”.

 

Một vật nặng va mạnh vào bức tường.

 

Dù đứng cách mấy chục mét, Tô Yên vẫn cảm nhận được sự rung động từ bức tường sau lưng mình.

 

Tiếp theo đó,

 

Phía trước vang lên một giọng nói cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng thực chất lại yếu ớt:

 

“Khương Nhiên! Tao nói cho mày biết, trừ khi mày g.i.ế.c tao! Nếu không tao sẽ không tha cho mày đâu!!”

 

Vừa dứt lời, một chiếc giày thể thao màu trắng đã giẫm lên mặt kẻ đó.

 

Liên tục nghiền ép, chà đạp.

 

Cho đến khi kẻ đó không nói nên lời, chỉ còn lại những tiếng rên rỉ.

 

Chỉ nghe thấy chủ nhân của đôi giày thể thao màu trắng kia cất giọng, lười biếng nhưng lại mang một vẻ hung tợn khó tả:

 

“Nếu tao là mày, tao sẽ nghĩ xem làm thế nào để mình không thảm hại như một con chó.”

 

Cái đầu bị đôi giày trắng giẫm chặt xuống đất.

 

Ánh nắng chiếu xuống, chỉ có thể thấy người kia có dáng người cao ráo, mặc đồng phục của trường cấp ba Đế Đô.

 

Vì khuôn mặt bị ánh nắng che khuất, nên không thể nhìn rõ mặt hắn.

 

Phía sau người tên Khương Nhiên, có vài nam sinh cũng mặc đồng phục cấp ba Đế Đô đi tới.

 

“Anh Khương, anh mà giẫm nữa là thật sự có án mạng đấy.”

 

“Thôi đi, thằng nhóc này cũng nhận được bài học rồi.”

 

Hai người vừa đùa vừa khuyên.