Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 116: Hoàng tử thật bệnh kiều 42



“Tam hoàng đệ thật để tâm đến tỳ nữ tên Tô Yên này nhỉ, ngay cả cung nữ bên cạnh mình c.h.ế.t cũng không quan tâm.”

 

Hiên Viên Vĩnh Hạo ngẩng đầu đối diện với Hiên Viên Vĩnh Lâm.

 

“Hoàng huynh, trong viện xảy ra chuyện như vậy, không thể tiếp đãi hoàng huynh được nữa, xin hãy thứ lỗi.”

 

Hiên Viên Vĩnh Lâm cười cười, mang theo vẻ ổn trọng, trưởng thành.

 

“Tam hoàng đệ chắc chắn không cần bản điện hạ giúp đỡ sao?”

 

Dừng một chút:

 

“Bản điện hạ nghe nói mấy ngày trước hoàng đệ cũng bị rắn độc cắn. Bây giờ con rắn độc đó lại xuất hiện, cắn c.h.ế.t tỳ nữ tên Thu Thực này, nhưng lại không cắn Tô Yên đang tranh chấp với nàng ta, trong sân của Tam hoàng đệ lại có rắn độc ẩn nấp, có lẽ con rắn đó là do Tô Yên sai khiến cũng không chừng.”

 

Lời nói của hắn ngầm châm chọc, chế nhạo một Tam hoàng tử đường đường của Hiên Viên quốc, nơi ở lại có thể để một con rắn độc hoành hành đến vậy.

 

Nói xong, Hiên Viên Vĩnh Lâm cười ha hả, xoay người rời đi.

 

Hiên Viên Vĩnh Lâm vừa mới rời đi, bên kia, Nam Đường ở thiên điện lập tức bay ra, ngã xuống đất.

 

Một tay hắn che ngực, sắc mặt kinh ngạc.

 

Cửa lớn của thiên điện bị hắn bay ra đ.â.m nát bét.

 

Đôi đồng tử đen láy của Hiên Viên Vĩnh Hạo liếc nhìn một cái, nhấc bước đi về phía thiên điện.

 

Đến khi hắn lại gần, Nam Đường đã từ dưới đất đứng dậy.

 

Cung nữ trong viện, đều đã bị ma ma cho giải tán.

 

Nam Đường che n.g.ự.c đi đến bên cạnh Hiên Viên Vĩnh Hạo, hơi thở không ổn:

 

“Điện hạ, ngài không thể lại gần!”

 

Hiên Viên Vĩnh Hạo không trả lời, chỉ hỏi một câu:

 

“Nàng ở bên trong?”

 

“Vâng.”

 

Lời vừa dứt, Nam Đường còn định ngăn cản điện hạ, lại thấy điện hạ đã bước chân đi vào.

 

Thiên điện, tối đen như mực, chỉ có thể dựa vào chút ánh sáng le lói bên ngoài để thấy rõ bài trí trong phòng.

 

Ánh mắt hắn có thể thấy, ở một góc phòng, một bóng người gần như co lại thành một klối.

 

Quấn chăn bông ngồi xổm ở góc tường.

 

Hắn đi qua, còn chưa đi được hai bước, liền nghe thấy thiếu nữ đang cúi đầu, cất giọng thờ ơ, chậm rãi:

 

“Cút xa một chút, nếu không, g.i.ế.c ngươi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Giọng nói đó nhàn nhạt, chỉ như đang kể lại một sự thật.

 

Chỉ là lời cô vừa dứt, người nào đó đã đến trước mặt cô, giọng nói ôn hòa mỉm cười:

 

“Ngươi muốn g.i.ế.c bản cung?”

 

Tô Yên nghe thấy giọng nói này nhíu mày một chút, cảm thấy quen thuộc, so với giọng nói khiến cô bực bội của người khác, giọng nói của người này, dường như không khiến cô sinh ra bực bội và sát ý như vậy.

 

Nhưng cô cũng không muốn gặp bất cứ ai vào lúc này.

 

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn, đang định nói chuyện.

 

Người kia lại đột nhiên áp sát lại đây, ôm chặt lấy cô.

 

“Xảy ra chuyện gì?”

 

“Bị bắt nạt?”

 

“Ai làm?”

 

“Sao người lại lạnh như vậy?”

 

Từng câu một, căn bản không cho cô cơ hội phản bác, cứ thế tuôn ra.

 

Sau đó, cô liền bị người ta ôm chặt vào lòng.

 

Mặt mày hắn vô hại lại ôn hòa, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô.

 

Như thể đôi mắt này, chỉ chứa đựng một mình cô.

 

Rõ ràng những câu nói đó nghe khiến cô bực bội vô cùng, trong đầu ong ong ong vang lên.

 

Nhưng cô lại mãi không ra tay, chỉ nhíu mày một chút:

 

“Ngươi tránh xa, xa ta một chút.”

 

Hiên Viên Vĩnh Hạo như thể không hiểu lời cô nói, được đằng chân lân đằng đầu, vẻ mặt môi hồng răng trắng vô hại,

 

“Không phải ngươi nói, sẽ bảo vệ ta sao?”

 

Sau đó, hắn ôm càng chặt hơn.

 

Tô Yên vẫn không nhúc nhích, đôi mày nhíu chặt vẫn không giãn ra.

 

Bỗng nhiên, cô cảm thấy trên môi có một sự ấm áp ập đến, nụ hôn đó, rất ôn hòa, ôn hòa như nước.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Chỉ là, bên ngoài trời mưa càng lớn hơn.

 

Cô "rắc" một tiếng cắn đến miệng đầy mùi m.á.u tươi, giãy giụa muốn đè người này xuống.