Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 131: Hoàng tử thật bệnh kiều 57



Trước khi đến, Triệu thừa tướng đã dặn dò hàng trăm lần, nói lần này sứ thần có lẽ không có ý tốt, bảo hắn đừng hành động lỗ mãng.

 

Bây giờ xem ra, đây đâu phải là đến để nói chuyện hòa thân, rõ ràng là đến để gây sự.

 

Sau đó, có không ít võ tướng không kìm được, đồng loạt đứng dậy:

 

“Ta đến so tài.”

 

Âu Dương Linh gật đầu, làm tư thế mời.

 

Giọng nói linh động:

 

“Hy vọng các vị tướng quân, thủ hạ lưu tình.”

 

Bảy người lên sân khấu, sau đó là một trận ác đấu.

 

Thiếu nữ cưỡi trên lưng Hổ Trắng, dáng người yểu điệu mỉm cười.

 

Bảy người đã dùng hết mọi thủ đoạn, nhưng lại không thể làm Hổ Trắng và nàng ta bị thương dù chỉ một chút.

 

Một chén trà nhỏ sau, “bốp”!

 

Người cuối cùng bị hổ lập tức vồ ngã, một tiếng hổ gầm, khiến một số người yếu tim, run rẩy.

 

Lần này, không khí càng thêm căng thẳng.

 

Xuân Hoa thấy Tô Yên còn bưng bình rượu đứng đó, ra hiệu cho cô một chút:

 

“Còn không mang đến cho điện hạ?”

 

Tô Yên gật đầu, đi về phía trước, đặt bình rượu lên bàn.

 

Đối với bầu không khí giằng co toàn trường, và những chuyện náo nhiệt trên sân khấu, Hiên Viên Vĩnh Hạo cũng không mấy để tâm.

 

Hắn thấy Tô Yên cúi người rót rượu cho hắn, khóe môi cong lên.

 

Tô Yên đang định đứng dậy, hắn lại một phen nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô.

 

Chén rượu trong tay Tô Yên đổ ra một ít.

 

Hắn lại gần, giọng nói ôn hòa:

 

“Sao đi lâu vậy? Lề mề.”

 

Cô đặt ly rượu lên bàn, tay vẫn bị người ta nắm chặt.

 

Tô Yên cảm nhận được bên cạnh có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

 

Nghiêng đầu nhìn lại, là người của Đại hoàng tử.

 

Trong lúc giằng co tạm dừng này.

 

Ánh mắt của Âu Dương Linh trên sân khấu vô tình lướt qua.

 

Khi cô nhìn thấy Tô Yên, trong mắt lóe lên một tia sáng.

 

Đây không phải là tỳ nữ đã va vào cô lúc trước sao?

 

Thế mà không chết?!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Âu Dương Linh híp mắt, lại nhìn về phía Hiên Viên Vĩnh Hạo đang ngồi bên cạnh tỳ nữ đó.

 

Vốn dĩ, lần này cô liên hôn, chính là đã để mắt đến Hiên Viên Vĩnh Hạo.

 

Trong ba hoàng tử, hắn là người dễ thao túng nhất.

 

Bây giờ, người đàn ông cô để mắt đến, lại đang lôi lôi kéo kéo, mập mờ không rõ với một tỳ nữ đáng lẽ đã phải chết.

 

Phớt lờ cô như vậy, đều nên phải chịu trừng phạt.

 

Đặc biệt là tỳ nữ đó, c.h.ế.t cũng là nhẹ.

 

Nghĩ đến đây, trong mắt lóe lên một tia sát ý.

 

Cô từ trên lưng Hổ Trắng xuống, duỗi tay vỗ vỗ thân thể Hổ Trắng, ngón tay kéo lấy lông Hổ Trắng, dùng sức.

 

Hổ Trắng lập tức đau đến mất kiểm soát,

 

“Gầm!!!”

 

Giây tiếp theo, lao về phía vị trí của Tô Yên và Hiên Viên Vĩnh Hạo.

 

Tiểu Hoa ở trong khuyên tai trân châu sợ đến mức hét lên:

 

“A a a a!! Ký chủ! Hổ!”

 

Tất cả diễn ra quá nhanh, khiến người ta không kịp phản ứng.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Ngay cả Nam Đường cũng chưa kịp phản ứng.

 

Mắt thấy hai người sắp bị hổ c.ắ.n xé.

 

Chỉ là giây tiếp theo, Tô Yên che trước người Hiên Viên Vĩnh Hạo.

 

Mặt không đổi sắc, túm lấy đĩa cơm trước mặt mình, “bốp” một tiếng, nện vào đầu con hổ đang gầm gừ với cô.

 

Con hổ vốn đang lao tới, giây tiếp theo liền lùi lại vài mét, đứng yên tại chỗ phát ra tiếng rên rỉ.

 

Toàn trường đều ngây người.

 

Con Hổ Trắng này sao vậy?

 

Bị dọa sợ rồi sao?

 

Sau đó, ánh mắt mọi người lại một lần nữa đổ dồn vào tỳ nữ dám đ.á.n.h hổ.

 

Hiên Viên Vĩnh Hạo ngẩn người, sau đó trực tiếp ôm lấy Tô Yên, cười ha hả.

 

Đợi đến khi cười đủ, đầu gác lên vai Tô Yên, mắt nhắm lại, một bộ dạng bị kinh hãi:

 

“Con hổ vừa rồi thật hung dữ, bản cung thật sự bị dọa sợ rồi.”

 

Môi mỏng lúc đóng lúc mở, nói như thật.

 

Tô Yên nhìn người đang gục vào lòng mình, nghĩ nghĩ, vỗ vỗ lưng hắn, an ủi:

 

“Có ta ở đây, sẽ không để nó c.ắ.n ngươi.”

 

Giọng nói mềm mại, ấm áp, lại khiến người ta vô cùng an tâm.