Tiểu Hoa ở trong chiếc khuyên tai trân châu, nhìn thấy cảnh này, nhỏ giọng nhắc nhở:
"Ký chủ, điện hạ có vẻ rất tức giận. Hay là, người dỗ dành chàng ấy đi?"
Tô Yên nghe vậy, ngẩn người.
Dỗ dành?
Dỗ thế nào?
Nàng chưa từng dỗ ai bao giờ.
Nghĩ vậy, nàng đưa tay ôm cổ Hiên Viên Vĩnh Hạo, rồi lại gần hôn lên má hắn một cái.
Giọng điệu mềm mại, đôi mắt long lanh.
"Chàng đừng giận nữa."
Vừa nói, vừa nhìn sắc mặt của hắn.
Hiên Viên Vĩnh Hạo cứng người lại một chút, nhưng sắc mặt vẫn khó coi.
Hắn đưa tay, kéo hai cánh tay của nàng xuống, nhét hết vào trong áo, che kín lại.
Sau đó không nói thêm gì, ôm nàng đi ra ngoài.
Lúc này, giọng của Tiểu Hoa vang lên:
"Ting, ngôi sao thứ ba đã sáng, ký chủ sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi."
Tô Yên nghe vậy, rất vui, đây có phải là ý nói hắn không giận mình nữa không?
Chỉ là khi đi ngang qua người đẫm m.á.u nằm trên mặt đất, bước chân của Hiên Viên Vĩnh Hạo dừng lại một chút.
Cúi mắt nhìn về phía Tô Yên:
"Nàng làm?"
Tô Yên nép trong lòng hắn, im lặng gật đầu.
Giải thích:
"Hắn định làm chuyện xằng bậy với ta. Ta mới bảo Tiểu Hồng đ.á.n.h hắn."
Giọng nói mềm mại, khiến người ta không thể tức giận nổi.
Hiên Viên Vĩnh Hạo không nói gì, ôm nàng đi ra ngoài.
Ôm nàng chặt hơn.
Vừa ra khỏi Thừa Hoan Điện, một mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc đến.
Thị vệ, công công, tỳ nữ, vô số thi thể, nằm la liệt.
Máu chảy đầy đất, không một người sống.
"Sợ không?"
"Không sợ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đêm tối dịu dàng, mọi thứ dường như vẫn như ban đầu, lại dường như, có thứ gì đó đang lặng lẽ thay đổi.
Khi trở về tẩm điện, đẩy cửa ra, đặt Tô Yên lên giường, hắn đang định nói gì đó.
Mới phát hiện, người trong lòng không biết từ khi nào, đã ngủ rồi.
An trí cho nàng xong, Nam Đường đứng yên ở cửa tẩm điện, chờ đợi chủ tử của mình quyết định.
Hoàng đế bị đ.á.n.h thành ra như vậy, điện hạ tự ý xông vào Thừa Hoan Điện, g.i.ế.c nhiều người như vậy.
Bên Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử chắc chắn đã sớm nhận được tin.
Nếu xử lý không tốt, chỉ cần một chút sơ suất, đó là tội danh mưu phản, tịch thu tài sản, tru di cửu tộc.
Một tuần trà sau, cuối cùng điện hạ cũng từ tẩm điện đi ra.
Nam Đường chắp tay:
"Điện hạ, Đại hoàng tử đã mang theo đại đội nhân mã đến Thừa Hoan Điện, lấy danh nghĩa bảo vệ bệ hạ."
Hiên Viên Vĩnh Hạo, chỉnh lại quần áo, trong lúc cúi mắt, một luồng khí thế lạnh lùng tỏa ra từ quanh thân:
"Đi tìm Lâm Lệ Cường, bảo hắn dẫn ba ngàn binh mã bao vây phủ của Đại hoàng tử, tung tin, hoàng đế đã bị Đại hoàng tử giết."
"Vâng."
"Mấy trăm danh ám vệ đã mai phục ở Thừa Hoan Điện chưa?"
"Đã chuẩn bị xong."
Hiên Viên Vĩnh Hạo im lặng một lúc, lại lên tiếng:
"Bảo Triệu thừa tướng đi tìm Nhị hoàng tử, nói với hắn, bổn cung mưu phản, Đại hoàng tử gặp nguy, lúc này cần Nhị hoàng tử cứu viện, ở cửa Chính Đức tiếp ứng."
Nam Đường nghe vậy, ngừng một lúc lâu:
"Điện hạ, ngài định…"
Nam Đường không chắc chắn lắm.
Sắc mặt Hiên Viên Vĩnh Hạo lạnh lùng:
"Nếu đã loạn, thì chôn hết đi."
Nam Đường nghe điện hạ nói một câu nhẹ bẫng, tim run lên, nhưng vẫn đồng ý:
"Vâng!"
Chỉ là có một chuyện hắn vẫn nhắc nhở:
"Điện hạ, hoàng đế bệ hạ vẫn còn sống."
"Không sao, hoàng huynh sẽ không để phụ hoàng sống."
Vào Thừa Hoan Điện, thấy phụ hoàng đang hấp hối, để vu oan tội danh g.i.ế.c cha lên đầu hắn, Hiên Viên Vĩnh Lâm sao có thể cho phép phụ hoàng sống sót?
Hơn nữa, chỉ có Hiên Viên Hoành Hoa chết, Hiên Viên Vĩnh Lâm mới có thể danh chính ngôn thuận kế vị.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác