Tô Yên chỉ nhìn hắn một cái.
Nhìn thấy vẻ mặt u ám, ẩn chứa sự tức giận của hắn.
Vì vị công chúa này, mà định mắng nàng sao?
Nàng mím môi chặt hơn.
Lời nói, gần như buột miệng thốt ra:
"Ta ghét ngươi, ta không cần ngươi!"
Nói xong, nàng xoay người bỏ đi.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Hoàn toàn không quan tâm, mấy chục cặp mắt xung quanh đang nhìn chằm chằm.
Nàng đã nghĩ kỹ rồi, nếu còn dám cản nàng.
Nàng sẽ cho Tiểu Hồng c.ắ.n họ.
Sắc mặt Hiên Viên Vĩnh Hạo vì câu nói này của nàng mà càng khó coi hơn.
"Đứng lại!"
Hắn bước nhanh tới, chặn Tô Yên lại.
Tô Yên lúc này còn đâu sức lực?
Trận đ.á.n.h vừa rồi đã hao hết toàn bộ sức lực của nàng.
Đứng còn không vững.
Hắn cản nàng, Tô Yên còn sức đâu mà phản kháng?
Hiên Viên Vĩnh Hạo cau mày, canh cánh trong lòng lời nói của nàng:
"Bổn cung là người ngươi nói không cần là có thể không cần sao? Ai cho ngươi lá gan nói không cần?"
Trong lòng Tô Yên khó chịu vô cùng, cúi đầu không muốn nói chuyện với hắn.
Bên cạnh, tiếng khóc lóc của ả tỳ nữ lại vang lên:
"Điện hạ! Điện hạ!! Cầu ngài! Xin hãy vì công chúa làm chủ!!"
Tô Yên nghe ả tỳ nữ nói chuyện, rồi lại nhìn vị công chúa kia, trong lòng càng khó chịu hơn.
Nàng mím môi, viên thủy tinh màu đỏ trên cổ tay phát sáng, nàng dùng sức, một chưởng vỗ vào vai Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Nàng muốn dùng cách này để hắn tránh xa mình một chút.
Nào ngờ, Hiên Viên Vĩnh Hạo lại chịu đựng, tay vẫn nắm chặt lấy nàng không buông.
Ngay lập tức, môi hắn trở nên trắng bệch.
"Điện hạ!"
"Điện hạ!!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Điện hạ!!"
Những tiếng kêu đồng thanh vang lên từ bốn phía.
Đồng tử Hiên Viên Vĩnh Hạo cúi xuống, vẻ mặt lập tức trở nên yếu ớt:
"Ngươi muốn g.i.ế.c ta?"
Giọng nói của hắn chậm rãi, yếu ớt, chỉ cần nghe thôi đã thấy đau lòng.
Tô Yên vốn đang rất tức giận, thấy sắc mặt hắn nháy mắt trắng bệch, nàng sững sờ.
Nàng cảm thấy n.g.ự.c đau nhói.
Nàng nuốt nước bọt, dường như có chuyện muốn nói.
Nhưng Hiên Viên Vĩnh Hạo lại nói trước.
Chỉ nghe giọng điệu hắn chậm rãi, sắc mặt trắng bệch đáng sợ:
"Mấy ngày không gặp, ngươi có từng nhớ bổn cung không? Nhìn ngươi, ăn ngủ không thiếu bữa nào, có thể cùng thừa tướng trò chuyện vui vẻ nửa canh giờ, chuyện của bổn cung cũng không hỏi đến, có cũng được không có cũng không sao, Tô Yên, ngươi có từng thật lòng yêu thích bổn cung?"
Hắn tựa đầu lên vai nàng, giọng điệu chậm rãi:
"Ngươi nói ngươi ghét bổn cung, không cần bổn cung, là nhìn trúng ai rồi?"
Giọng nói yếu ớt, nói rồi, mí mắt giật giật, đồng tử đen láy lướt qua Triệu Tử Yến thừa tướng.
Thừa tướng đại nhân cũng cảm thấy rất oan uổng.
Bị ánh mắt của điện hạ lướt qua như vậy, sao lại cảm thấy giống như bị bắt gian tại trận?
Tô Yên vốn vì chuyện của công chúa mà rất tức giận.
Kết quả bị Hiên Viên Vĩnh Hạo trước là chịu một chưởng của nàng, sau lại nói những lời như vậy, cơn giận trong lòng đã vơi đi hơn nửa.
Sau đó lại cẩn thận suy nghĩ về vấn đề hắn nói.
Một lúc lâu sau, nàng chậm rãi nói:
"Ta, ta thích ngươi."
Hiên Viên Vĩnh Hạo sững sờ, nụ cười còn chưa kịp nở.
Liền nghe Tô Yên nhíu mày một câu:
"Nhưng ngươi muốn cưới vị công chúa này, cho nên sau này ta…"
Lời còn chưa nói xong, đã bị Hiên Viên Vĩnh Hạo ngắt lời.
"Ai nói cho ngươi ta muốn cưới nàng ta?"
Hai người đang nói, ả tỳ nữ bên cạnh lại chen vào:
"Điện hạ! Bây giờ công chúa đang hấp hối, thân bị trọng thương, điện hạ chẳng lẽ thật sự muốn phớt lờ giao tình với Trục Nhật Quốc sao? Xin điện hạ hãy c.h.é.m g.i.ế.c yêu nữ này, để giữ gìn hòa bình hai nước!"
Từng câu từng chữ, nước mắt rơi như mưa.
Tô Yên hừ một tiếng, sớm biết vậy lúc nãy không nên đ.â.m nàng một dao, nên cho Tiểu Hồng c.ắ.n nàng.