Nguyên thân chưa từ bỏ ý định, muốn níu kéo trái tim La Nguyên Kiệt, nhưng La Nguyên Kiệt lại thấy nàng như ruồi bọ, cứ vo ve vo ve quanh hắn, đuổi cũng không đi.
Đã làm thì làm cho trót, y trực tiếp chuốc t.h.u.ố.c nguyên chủ, đưa lên giường người khác, còn chụp không ít ảnh ba người để uy h.i.ế.p nàng.
Sau đó, sự việc ngày càng không thể cứu vãn, không thể kiểm soát.
Nguyên thân nhiều nhất cũng chỉ từng chụp một ít ảnh nóng bỏng, làm sao chịu đựng được sự đùa bỡn như vậy?
Thế nên tinh thần nàng suy sụp, ngẫu nhiên dính vào ma túy, cuối cùng c.h.ế.t vì sốc t.h.u.ố.c tại nhà.
Tô Yên đã hiểu rõ toàn bộ quá trình, nhìn sợi oán khí lượn lờ trước mặt, linh hồn vất vưởng:
"Ta muốn chiếm hữu thân thể của ngươi, ngươi có điều kiện gì muốn trao đổi?"
"Ta sở dĩ trở nên như vậy, tất cả là vì La Nguyên Kiệt! Ta muốn hắn thân bại danh liệt, nếm trải nỗi đau khổ giống như ta!!"
Tô Yên nghe xong, gật đầu, ngoan ngoãn đồng ý:
"Được, ta hứa với ngươi."
Chỉ là, tại sao không có chuyện gì về Quyền Từ?
Giọng nói của Tiểu Hoa truyền vào trong mộng:
"Ký chủ, nguyên thân và nam chính không hề có giao điểm, cho nên không thể biết được chuyện của hắn, nếu người muốn tìm hiểu, vẫn phải dựa vào chính mình, cố lên!!"
Khi giọng nói của Tiểu Hoa dần nhỏ đi, Tô Yên chỉ cảm thấy sống lưng đau nhói, trong nháy mắt nàng liền tỉnh lại.
Vừa định cử động, từ xa, người đàn ông mặc vest màu xanh lục hít sâu một hơi, vội vàng nhỏ giọng nói:
"Tiểu tỷ tỷ, đừng cử động!"
Tô Yên dừng lại, nàng chớp mắt.
Sau đó, đôi mắt của người đàn ông mặc vest màu xanh lục từ từ chuyển sang vị trí bên cạnh Tô Yên.
Lúc này, Tô Yên mới phát hiện, không biết từ khi nào, nàng bị người khác ôm, người đó đang gối lên vai nàng, ngủ thiếp đi.
Tô Yên gần như phải chống đỡ hơn nửa cơ thể hắn, rất nhanh liền tê mỏi.
Người đàn ông mặc vest xanh lục, lại như đang xem náo nhiệt, từ trong túi vest móc điện thoại ra, rồi hướng về phía hai người họ, "tách" một tiếng chụp một tấm ảnh.
Ánh đèn flash lóe lên, người đàn ông đang ngủ đột nhiên mở mắt, đen láy và lạnh băng, tay hắn còn nhanh hơn tốc độ mở mắt, một phen nắm lấy tay người đàn ông mặc vest xanh lục, bẻ xuống.
"Á á á á!! Là tôi, là tôi! Đừng đừng đừng!!!"
Người đàn ông mặc vest xanh lục la oai oái.
Lúc này, Quyền Từ mới cụp mắt xuống, phảng phất như đã khôi phục lại vẻ lười biếng ngày thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Yên thấy hắn tỉnh, nhỏ giọng mềm mại nói:
"Cánh tay ta tê rồi."
Lúc này, Quyền Từ ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên, hắn dựa vào cửa xe, đôi mắt hoa đào khẽ híp lại, khóe môi mỏng lạnh chậm rãi nói:
"Tên gì?"
"Tô Yên."
"Sau này theo ta."
Tô Yên nghe hắn nói một cách thờ ơ, sững sờ.
"Hả? Cái gì?"
Nhưng khi nàng hỏi, cửa xe đã mở, người đàn ông đó đã bước xuống.
Lúc này, Tô Yên mới chậm rãi từ trong xe bước ra.
Người đàn ông mặc vest xanh lục ở ghế lái cũng bước xuống, hắn dựa vào đầu xe, cười:
"Tô Yên tiểu tỷ tỷ, chào nha."
Tô Yên gật đầu:
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
"Chào anh."
"Tôi là An Nguyên Phi. Sau này cô ở đây có chuyện gì đều có thể tìm tôi."
"..."
Tô Yên chớp mắt, nhỏ nhẹ nói:
"Tôi không có nói là tôi muốn ở đây."
An Nguyên Phi dựa vào đầu xe, nhìn Tô Yên, đ.á.n.h giá từ trên xuống dưới.
Nàng mặc quần áo hở hang, trang điểm đậm, nhưng lại kỳ lạ, khi nói chuyện luôn mang theo một vẻ ngoan ngoãn, thuần khiết từ trong xương tủy.
Đôi mắt long lanh chớp chớp, phảng phất như dưới lớp vỏ ngoài thô kệch, thấp kém, ẩn giấu một linh hồn trong sạch.
Những điều đó đều không quan trọng, quan trọng là, Quyền Từ lần đầu tiên gặp nàng, lại biểu hiện ra thái độ khác thường.
Đây là có ý gì?
Quyền Từ thích Tô Yên này?
Nghĩ vậy, An Nguyên Phi rùng mình, điều này thật khiến người ta cảm thấy kinh hãi.