Ngay sau đó, Tô Yên còn chưa kịp thay quần áo đã vội đi theo Kevin rời khỏi.
Một tiếng sau.
Cô được thay cho một bộ váy lễ phục màu đen.
Rồi được đưa tới một trang viên rượu không có lấy một tấm biển hiệu.
Chiếc xe lao đi vun vút, khi sắp đến cổng, hai người đàn ông mặc đồ đen đã chặn xe lại.
Sau đó, cô thấy Kevin nói chuyện vài câu với hai gã vệ sĩ áo đen đó.
Một lúc sau, cửa xe mở ra, Tô Yên cùng ba cô gái khác trên xe đều bị đưa xuống.
Tô Yên nhìn trái ngó phải, lúc này, trời đã sẩm tối.
Tiểu Hoa thì thầm:
“Sao con thấy gã Kevin này giống tú bà thế nhỉ?”
Tiểu Hoa tuy thiếu kinh nghiệm thực chiến nhưng lại có kiến thức sâu rộng.
Nhìn bộ dạng tươi cười như hoa của Kevin kìa, y hệt như tú bà trong sách vậy.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Tô Yên l.i.ế.m môi, cô vòng ra sau xe, mở không gian tùy thân ra.
Ngay sau đó, một con rắn to bằng bắp tay với hoa văn đen đỏ liền trườn ra, thoáng cái đã chui vào gầm xe.
Tiểu Hoa kinh ngạc:
“Ký chủ, người thả Tiểu Hồng ra sao?”
Tô Yên gật đầu:
“Phòng khi ta đ.á.n.h không lại, có thể gọi Tiểu Hồng ra đ.á.n.h bọn chúng.”
Tiểu Hồng còn có thể gọi đồng bọn nữa.
Vì vậy, thả nó ra trước để nó liên lạc tình cảm với mấy con rắn khác.
Tiểu Hoa nhìn ký chủ của mình, bây giờ lại còn học được cách lo xa.
Xem ra, điểm dung lượng não bộ này không phải tăng một cách vô ích.
Ký chủ của nó, thật thông minh, học một biết ba.
Lát sau, xe của Kevin không được phép đi qua, chỉ có bốn cô gái mặc lễ phục là Tô Yên và ba người kia được đi vào trong.
Ba người đi trước Tô Yên vừa đi vừa cười nói, xem ra đã quen biết nhau.
“Oa, Lily, vòng cổ của cậu đẹp quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chắc đắt tiền lắm nhỉ?”
Rồi cô nghe thấy cô gái tên Lily kia bật cười, giọng trong như suối, ngượng ngùng đáp:
“Đâu có, chẳng đáng bao nhiêu tiền đâu.”
Người bên cạnh Lily nói với giọng đầy ngưỡng mộ và ghen tị:
“Thôi mà Lily, cậu đừng khiêm tốn nữa, bọn này biết nhà cậu có tiền mà, thật đáng ghen tị quá đi.”
Tô Yên vừa nhai kẹo sữa dâu, vừa ngoan ngoãn đi theo sau nghe mấy người họ nói chuyện.
Dọc đường, ánh đèn mờ ảo, trời vốn đã rất tối, hai bên lại toàn là cây cối, càng đi sâu vào càng khiến người ta hoảng sợ.
Dần dần, tiếng cười nói vốn rôm rả cũng im bặt.
Ba người túm tụm lại với nhau, không khí dần trở nên căng thẳng.
Cuối cùng, đi thêm một đoạn không xa, họ đã thấy một khách sạn sừng sững phía trước.
Đến cổng, bảo an đi tuần tra qua lại. Canh gác vô cùng nghiêm ngặt.
Ngay sau đó, hai người phụ nữ mặc sườn xám bước tới.
Dường như họ đã đợi sẵn ở đây từ lâu.
Thấy có người đến, họ liền dẫn đường đi vào trong.
Một trong hai người phụ nữ mặc sườn xám khoảng 30 tuổi, trông có vẻ là quản sự.
Cả nhóm đi trên tấm t.h.ả.m len, không phát ra một tiếng động nào.
Tuy vẻ mặt người phụ nữ kia ôn hòa, nhưng lời nói ra lại rất có trọng lượng:
“Sau khi vào trong, đừng nói nhiều, chỉ cần tiếp khách là được, hiểu chưa?”
Mấy người gật đầu.
Cứ như vậy, cánh cửa phòng bao được mở ra.
Tiểu Hoa nghe người phụ nữ mặc sườn xám kia nói, liền nhỏ giọng tiếp lời:
“Ký chủ, thật sự giống tú bà quá.”
Tô Yên cũng khẽ nhíu mày.
Nhưng đã đến đây rồi, một mình cô cũng không thể quay về được.
Nghĩ vậy, cô vẫn đi cuối cùng, bước vào trong.
Ánh đèn trong phòng có chút mờ tối.
Từng nhóm năm ba người đang thì thầm trò chuyện.
Khi thấy họ bước vào, tiếng nói chuyện trong phòng lớn hơn một chút, cũng thoải mái hơn ban nãy.