Ngay sau đó, liền nghe thấy giọng nói âm trầm của Vương tổng:
“Quyền Từ, sang năm ngày này chính là ngày giỗ của mày.”
Lời vừa dứt, tên vệ sĩ áo đen liền giơ s.ú.n.g lên.
Giây tiếp theo, thứ chào đón không phải là tiếng s.ú.n.g nổ.
Mà là từ một góc nào đó không biết, một con mãng xà hoa văn đen đỏ đột nhiên lao ra.
“Rắc” một tiếng, nó ngoạm một phát, nuốt chửng cả cánh tay lẫn khẩu s.ú.n.g của tên vệ sĩ áo đen vào bụng.
Biến cố này khiến mọi người hoảng loạn bỏ chạy, la hét thất thanh.
Tô Yên vội vàng chạy đến bên Quyền Từ, cô nhỏ giọng hỏi:
“Quyền Từ, anh không sao chứ?”
Người trên giá chữ thập khẽ động mí mắt.
Không ngờ rằng, cái gối ôm di động này, lại có thể nghĩ đến hắn vào lúc này.
Quả thật có chút kinh ngạc.
Nhưng thoáng chốc, đôi mắt hoa đào của hắn đã lướt qua vô số con rắn độc lượn lờ trước mặt, vẻ mặt đăm chiêu.
Rất rõ ràng, những con rắn đó dường như cố ý tránh né chỗ hai người họ.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Như thể có người điều khiển, có ý thức.
Đang suy nghĩ, hắn thấy một tay Tô Yên túm lấy vạt áo trước n.g.ự.c hắn, một tay lại quay đầu ra lệnh cho con rắn độc đột nhiên xuất hiện một cách rất tự nhiên:
“Tiểu Hồng, người kia, cái gã béo được bảo vệ ở giữa ấy.”
Tô Yên đang vô cùng tập trung vào chiến cuộc.
Nhìn cảnh hỗn loạn bên kia, cô quay người lại nhìn trái nhìn phải sợi xích sắt trói trên người Quyền Từ.
Sợi xích rất nặng, trói rất chặt, như muốn lún sâu vào da thịt hắn.
Nhất thời, cô thật sự không có cách nào.
Đang suy nghĩ, không biết từ góc nào truyền đến tiếng hét:
“Mau! Mau đi g.i.ế.c Quyền Từ! Mau lên!!”
“Súng đâu?! Giết hắn!!”
Ai mà ngờ được chứ?!
Một hội trường như thế này, lại có thể để một con mãng xà to như vậy chạy vào.
Quyền Từ nhìn người phụ nữ đang sờ soạng trên người mình.
Khóe môi nở nụ cười, đầu cúi xuống, thờ ơ, yết hầu chuyển động, giọng nói có chút khàn khàn:
“Bọn chúng muốn g.i.ế.c tôi, cô đi đi.”
Tô Yên lắc đầu, vẫn tự mình tìm cách:
“Tôi sẽ không đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô nói như thể đang kể một chuyện rất bình thường.
Quyền Từ khẽ động mí mắt, giọng thì thầm, khe khẽ cất lên:
“Nếu vậy, bọn chúng cũng sẽ không tha cho cô đâu.”
Tô Yên không lên tiếng, cô chỉ nhìn sợi xích mà buồn rầu.
Làm sao tháo cái này ra bây giờ?
Hay là gọi Tiểu Hồng đến c.ắ.n đứt nó?
Thấy cô vẫn đứng đây không đi.
Quyền Từ cười:
“Cô muốn c.h.ế.t ở đây à.”
Trong đầu, giọng nói của Tiểu Hoa cũng vang lên:
“Hệ thống cảnh báo có nguy hiểm.”
Chỉ nghe thấy tiếng đập cửa phòng đóng chặt.
Dường như là vệ sĩ bên ngoài muốn vào, nhưng không biết ai đã chốt c.h.ế.t cửa phòng.
Tô Yên thở ra một hơi.
Thể lực của cô vốn đã không tốt.
Lúc này cố gắng làm đứt sợi xích đã khiến cô tốn không ít sức lực.
Cô lau mồ hôi trên trán.
Ngẩng đầu nhìn Quyền Từ, giọng điệu rất nghiêm túc:
“Tôi cứu không được anh.”
Sợi xích này, cô căn bản không mở được.
Quyền Từ yết hầu chuyển động, khóe môi cong lên nụ cười lười biếng:
“Ừm.”
Hắn thong thả đáp một tiếng.
Vốn nghĩ cô nói xong sẽ đi.
Nào ngờ, lại nghe cô nói tiếp:
“Nhưng mà, nếu tôi còn sống, sẽ không để anh chết.”
Lời nói hùng hồn vừa dứt, đám vệ sĩ cầm s.ú.n.g của Vương tổng và Long ca canh giữ bên ngoài khách sạn đã ùa vào.
Tiếng cảnh báo nguy hiểm của Tiểu Hoa càng lúc càng vang dội.
Tô Yên giây tiếp theo liền xìu xuống:
“Nếu tôi mà không bảo vệ được anh, vậy thì chúng ta đều phải c.h.ế.t cùng nhau.”
Nếu nói đến việc rời đi, Tô Yên có Tiểu Hồng che chở, chắc chắn có thể chạy thoát.