Vậy nên mới pha một chút t.h.u.ố.c kích dục, đến lúc đó đôi bên cùng tự nguyện, xong việc thì chia tay, sạch sẽ.
Chỉ là, La Nguyên Kiệt thấy Tô Yên cứ cầm ly rượu vang đỏ đó, không uống một giọt nào.
Anh ta sững người một chút:
“Cô không uống à?”
Tô Yên chớp chớp mắt, cầm ly rượu trong tay:
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Tôi không biết uống rượu.”
Trong nháy mắt, một tia âm trầm lóe lên trong mắt La Nguyên Kiệt.
Anh ta cảm thấy mình bị cô gái trông có vẻ thuần khiết này chơi một vố.
Quả nhiên.
Trên đời này làm gì có nhiều cô gái trong sáng đến vậy.
Hầu hết đều là ngoài trong sáng trong lẳng lơ.
La Nguyên Kiệt đặt ly rượu trong tay lên bệ cửa sổ, đang định có hành động.
Thì thấy Tô Yên cũng đặt ly rượu lên bệ cửa sổ, sau đó không thèm để ý đến anh ta nữa, đi vào trong phòng.
Cứ thế mà bỏ mặc La Nguyên Kiệt đứng đó.
Lưng anh ta cứng đờ, vô cùng xấu hổ.
Nhưng, một lúc sau, La Nguyên Kiệt dựa vào tường cười.
Đây là muốn thu hút sự chú ý của anh ta sao?
Không thể không nói, Tô Yên đã thành công.
Sự hứng thú của anh ta đối với cô, không chỉ dừng lại ở mức một chút.
Một lát sau.
Anh ta cất bước, quay trở lại phòng.
Anh ta vừa ngồi xuống, nhà sản xuất lại bắt đầu bắt chuyện:
“Nguyên Kiệt à, vẫn phải cảm ơn cậu đã nhận bộ phim này.”
Trong lúc nói, ông ta nâng ly về phía La Nguyên Kiệt.
La Nguyên Kiệt cũng nâng ly ra hiệu.
Sau vài câu khách sáo, ánh mắt La Nguyên Kiệt đột nhiên chuyển sang Tô Yên:
“Cô Tô Yên từ lúc vào cửa đến giờ, chẳng nói câu nào, cũng không uống rượu, ra vẻ còn hơn cả tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh ta cười tủm tỉm, lời nói ra như đang đùa giỡn.
Nhưng ai cũng có thể nghe ra sự châm chọc và ép buộc ẩn chứa bên trong.
Ban đầu, mọi người còn tưởng La Nguyên Kiệt muốn bảo vệ Tô Yên.
Nhưng xem ra tình hình đã thay đổi.
Kevin ngồi bên cạnh vừa nghe, lập tức đưa chén rượu đến trước mặt Tô Yên, nói một cách lấy lòng:
“Cô ấy làm sao dám ra vẻ hơn ngài, chỉ là ngại ngùng, ngại ngùng thôi ạ.”
Ánh mắt La Nguyên Kiệt vô tình lướt qua nhà sản xuất Phương.
Đều là những tay lão luyện trong giới, làm sao mà không hiểu?
Vừa rồi nhà sản xuất Phương cũng vì Tô Yên không biết quy củ mà đã sớm muốn dạy dỗ cô.
Kết quả là ông ta lên tiếng:
“Hôm nay vì một mình cô, làm chậm trễ tiến độ quay phim của cả đoàn. Một câu xin lỗi cũng không có à?”
Tô Yên nhìn nhà sản xuất Phương kia, thấy ông ta cũng không giống người tốt lành gì.
Nhưng, đúng là vì mình mà đã làm chậm trễ.
Cô thành thật đứng dậy, nâng ly rượu vang đỏ trước mặt, đang định nói lời xin lỗi.
Thì thấy nhà sản xuất kia giơ tay.
Chỉ vào ba ly rượu pha trộn kia:
“Uống cái này, mới thể hiện được thành ý.”
Ý của nhà sản xuất Phương rõ như ban ngày.
Chính là tao ngứa mắt mày, chính là muốn tìm cách trị mày, mày làm gì được tao?
Phòng bao của họ có tính riêng tư tương đối tốt, nên tiếng bước chân ồn ào vội vã bên ngoài không thể làm phiền đến không khí trong phòng.
Ở đây phần lớn là đàn ông, chỉ có Long Lị Lị, Tô Yên, và một nữ diễn viên mới đóng vai nữ phụ trong phim.
Chỉ là Long Lị Lị và nữ diễn viên mới kia đều không có mặt.
Thế nên, trên bàn tiệc này, chỉ còn lại một mình Tô Yên là con gái.
Nhà sản xuất Phương kia đã uống vài chén rượu, nhìn dáng vẻ thờ ơ của Tô Yên, nói năng cũng không còn kiêng dè:
Hừ lạnh một tiếng, mặt mày đều là vẻ khinh thường:
“Chỉ là một con đàn bà không ra gì, ở đây hết lần này đến lần khác ra vẻ, không ngờ tuổi còn nhỏ mà tâm cơ đã ghê gớm.”
Tô Yên nhìn nhà sản xuất Phương, l.i.ế.m khóe môi, cô ghét người này.
“Ông chỉ là nhà sản xuất, cũng chỉ có thế mà thôi.”