Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 216: Đại lão muốn hắc hóa 58【 Giới giải trí 】



 

 

Đầu tiên, anh quay lại nhìn Tô Yên và Long Lị Lị.

 

Thấy Tô Yên mồ hôi nhễ nhại nhưng không hề than vãn một lời.

 

Ấn tượng của anh về cô gái nhỏ này tốt hơn không ít.

 

Sau đó, anh lên tiếng:

"Hai người cứ ở đây nghỉ ngơi, tôi đi xung quanh tìm thử xem."

 

Long Lị Lị đi đến trước mặt Tần Húc:

"Để em đi cùng anh, dù sao chúng ta cũng là một đội mà."

 

Long Lị Lị không quên đây là đang ghi hình.

 

Tuy có hơi mệt, nhưng điều quan trọng hơn là hình ảnh trên sóng.

 

Tần Húc thấy Long Lị Lị kiên quyết, liền gật đầu:

"Được thôi."

 

Trước khi đi, vẫn có thể nghe thấy giọng nói quan tâm của Long Lị Lị:

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

"Tô Yên, cậu nghỉ ngơi cho khỏe nhé, uống nhiều nước vào."

 

Tô Yên tựa vào một cái cây ngồi xuống, gật đầu.

"Được."

 

Sau đó, Long Lị Lị và Tần Húc rời đi.

 

Khoảng nửa tiếng sau, Tô Yên uống hết một chai nước, cuối cùng cũng lấy lại sức.

 

Cô nhìn quanh quất, có chút nhàm chán.

 

Rồi cô cứ nhìn chằm chằm vào một khoảng đất trống mà ngẩn người.

 

Một cơn gió mát thổi qua, thật dễ chịu.

 

Lúc này, Long Lị Lị và Tần Húc quay trở lại.

 

Cả hai đều có vẻ chật vật, trên người dính đầy bùn đất và lá cây, không khí có vẻ nặng nề.

 

Hai tay trống trơn, xem ra đã tìm kiếm rất lâu mà vẫn không tìm được manh mối.

 

Long Lị Lị được Tần Húc dìu, đi khập khiễng như thể bị trật chân.

 

Sau khi ngồi xuống, Long Lị Lị áy náy nói:

"Thật xin lỗi, em đã làm liên lụy đến anh."

 

Tần Húc lắc đầu:

"Chúng ta là đồng đội mà, không sao đâu."

 

Chuyện này anh cũng có thể thông cảm, dù sao cô ấy cũng bị thương thật chứ không phải cố tình lười biếng.

 

Tần Húc ngẩng đầu nhìn Tô Yên, thấy sắc mặt cô vẫn còn hơi tái.

 

Nhưng đôi mắt thì chớp chớp trông rất có tinh thần.

 

Tần Húc bật cười:

"Hai người cứ ở đây nghỉ ngơi đi, tôi đi dạo thêm một vòng nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nói rồi, anh chỉ lấy một chai nước và rời đi.

 

Phải biết rằng, kỳ quay show thực tế này hoàn toàn khác với những kỳ trước.

 

Bởi vì nó được... PHÁT! SÓNG! TRỰC! TIẾP!

 

Những kỳ trước của "Minh Tinh Đại Mạo Hiểm" đã nhận được phản hồi rất nồng nhiệt.

 

Vô số người hâm mộ đã yêu cầu phát sóng trực tiếp để được thấy dáng vẻ thật của thần tượng.

 

Tổ đạo diễn đã cân nhắc kỹ lưỡng lợi và hại, sau khi trao đổi với quản lý của các nghệ sĩ, đã quyết định sẽ phát sóng trực tiếp!

 

Vì vậy, kỳ này là kỳ đầu tiên thử nghiệm phát sóng trực tiếp.

 

Tổ đạo diễn đã thông báo trước cho các quản lý rằng kỳ này sẽ phát sóng trực tiếp.

 

Và các quản lý cũng sẽ truyền đạt lại cho nghệ sĩ của mình.

 

Thế nhưng, lần này Tô Yên đến quá vội vàng, mọi thứ đều rất gấp gáp.

 

Khiến cho Kevin quên mất việc này!

 

Trên sóng trực tiếp, khán giả đã sớm mắng c.h.ử.i Tô Yên không ngớt.

 

"Vãi! Con nhỏ này là ai vậy, thấy Húc ca của tao hiền rồi bắt nạt phải không?"

 

"Đây là chương trình Đại Mạo Hiểm đấy, bà nội ngồi ỳ một chỗ, để đồng đội đi thám hiểm, có thấy áy náy không vậy?"

 

"Tao thực sự thắc mắc, cái con tên Tô Yên này, rốt cuộc làm thế nào mà lọt vào đây được vậy??? Chẳng làm được cái gì, còn mặt mũi nào mà tham gia chương trình này?"

 

Bla bla, những lời c.h.ử.i bới trên sóng trực tiếp thậm chí còn làm cho đường truyền bị giật lag một lúc.

 

Về chuyện này, Tô Yên hoàn toàn không hay biết.

 

Tô Yên thấy Tần Húc đi được nửa tiếng nữa.

 

Khi anh quay về, trên tay cuối cùng cũng cầm theo một chiếc hộp manh mối.

 

Anh ngồi phịch xuống một tảng đá, lau mồ hôi trên trán.

 

Long Lị Lị mắt sáng rực, vui mừng nói:

"Anh tìm được rồi à? Giỏi thật đấy!"

 

Tần Húc vừa bất đắc dĩ vừa cười nói:

"Em đừng vội mừng quá."

 

Nói rồi, anh mở chiếc hộp ra.

 

Bên trong là một cái muỗng canh, lại còn là bằng sứ, loại mà chỉ cần rơi là vỡ.

 

Long Lị Lị tích cực tiến lên an ủi:

"Không sao đâu, Tần đại ca, anh đã rất giỏi rồi, đây là một khởi đầu tốt mà."

 

Tô Yên nhìn chiếc hộp có logo của chương trình trong tay anh, ngây người một lúc lâu.

 

Cô mơ hồ nhận ra điều gì đó.