Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 241: Truyện cổ tích hắc ám 14



Người cá mặc một chiếc váy dài chấm đất, lại khoác thêm tấm chăn bên ngoài, nên rất khó để người khác nhận ra cậu thực chất là một người cá.

 

Beres nhìn người cá mà có chút ngẩn ngơ, mắt nhìn không chớp.

 

Donner lười biếng chẳng buồn để tâm Beres đang nghĩ gì.

 

Cậu chỉ vươn tay, phủi đi những bông tuyết còn vương trên người Tô Yên.

 

Tô Yên cúi đầu, nhìn người cá, nghiêm túc hỏi:

“Ngày mai còn muốn đi xem tuyết nữa không?”

 

Donner nhìn gương mặt sư tử của Tô Yên, lại còn tỏ ra nghiêm túc, không nhịn được muốn cười.

 

Tiểu sư tử của hắn sao lại có thể ngốc như vậy chứ?

 

Cậu ghé sát lại, hôn nhẹ lên má Tô Yên.

“Không đi.”

Đôi môi mềm mại thốt ra hai từ đó.

 

Tô Yên gật gật đầu.

Nàng lặng lẽ móc kẹo ra, đầu tiên đút cho người cá một viên, sau đó lại bóc cho mình một viên.

 

Hành động ăn ý của hai người khiến Beres kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.

 

Đôi mắt Donner không để lại dấu vết liếc qua Beres, rồi tay cậu nắm lấy bàn tay có nệm thịt mềm mại của Tô Yên.

Ý vị độc chiếm thể hiện rất rõ ràng.

 

Nhưng Beres dường như không hiểu ý của Donner.

Dù sao thì cũng chẳng ai có thể tưởng tượng được, một người xinh đẹp như vậy lại có thể yêu thương con sư tử xấu xí này như bảo bối, sợ bị người khác cướp mất.

 

Thậm chí trong suy nghĩ của Beres, Donner chắc chắn cũng giống mình, bị bắt đến đây.

Bị ép buộc.

 

Nếu không, một người xinh đẹp như vậy sao có thể thân mật với một con quái vật xấu xí đến thế??

Thần sắc của Beres lúc sáng lúc tối, mắt hắn không ngừng đảo qua lại giữa con sư tử xấu xí và người xinh đẹp kia.

 

Hắn là một hiệp sĩ, trách nhiệm của hắn là cứu người khỏi nước sôi lửa bỏng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thấy người khác gặp khó khăn mà không giúp, thật sự không phải tính cách của hắn.

Hắn nghĩ, người xinh đẹp này, hắn nhất định phải dốc toàn lực cứu ra ngoài.

 

Thế là, một hiểu lầm đẹp đẽ từ từ bắt đầu.

 

Sau khi Donner và Tô Yên trở về phòng ngủ.

Donner cởi chiếc áo khoác vướng víu ra, ngồi xuống giường, chiếc đuôi cá màu bạc lấp lánh như sóng nước, chỉ một cái nhìn cũng đủ khiến người ta động lòng.

 

Donner quẫy quẫy vây cá, ngẩng đầu nhìn Tô Yên:

“Bẩn.”

Nói xong, Donner nhúng vây cá vào bồn tắm, quẫy quẫy.

 

Tô Yên nhìn Donner, rồi lại nhìn chiếc đuôi.

Nàng lấy ra một miếng vải sạch từ bên cạnh.

Sau đó đi qua, lau sạch từng chút bụi bẩn trên vây cá.

 

Tiểu Hoa không nỡ nhìn cảnh này.

Ký chủ của mình, sao lại thành ra thế này?

Chỉ vì một người cá có chút nhan sắc mà bỏ bê cả nhiệm vụ ư?!

 

Đây đâu phải là người cá đại diện cho may mắn hạnh phúc, đây rõ ràng là một con cá yêu câu mất cả hồn phách của ký chủ nhà nó!

 

Lại một ngày nữa.

Tô Yên ra ngoài có việc.

Thế nên khi Donner tỉnh lại, đã không thấy ai trên giường.

Hắn lười biếng nằm trong bồn tắm, chán đến c.h.ế.t.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Lúc này, bên cạnh truyền đến âm thanh:

“Xì xì xì xì xì xì xì.”

Con rắn có hoa văn đen đỏ xen kẽ lượn hình chữ S chậm rãi đến gần Donner.

 

Nó lè chiếc lưỡi đỏ tươi, đôi mắt tràn đầy vẻ hưng phấn khi nhìn thấy Donner.

Phải biết rằng, nó đã rất nhiều ngày chưa được ăn thịt.

 

Tuy Cổ Vương đã bảo nó đừng trêu chọc con cá này, nhưng bây giờ nó đói đến mờ cả mắt, thật sự chỉ muốn ăn thịt con cá này.

Đồng chí Tiểu Hồng bây giờ trong đầu chỉ toàn là ăn thịt ăn thịt ăn thịt.

 

Donner nhấc mí mắt, đôi mắt xanh lục đậm sâu thẳm nhìn con rắn.