Người cá?!
Người cá có thứ này ư?!
Đây đâu phải là tự vệ, ta thấy một giây là có thể cắt Tiểu Hồng thành từng mảnh rồi.
Tiểu Hoa còn chưa cảm thán xong, Donner đã thu lại móng tay.
Trên khuôn mặt tinh xảo tái nhợt, biểu cảm có chút bất an.
Sau đó, chậm rãi lên tiếng:
“Ngươi có bị dọa không? Rồi sẽ từ từ rời xa ta chứ?”
Tô Yên trừng đôi mắt vàng rực, biểu cảm vô cùng kiên định:
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Sẽ không!”
Giọng nói thô ráp, vô cùng dũng cảm.
Sau đó, người cá xinh đẹp cảm thấy mãn nguyện, nở một nụ cười nhạt kinh diễm.
Ôm lấy Tô Yên.
Một ngày nọ, Tiểu Hồng cuối cùng cũng bắt được cơ hội Tô Yên ở một mình.
Nó ôm đuôi của mình, rất oan ức đến tìm Tô Yên, căm phẫn muốn vạch trần hành vi bạo ngược của người cá kia:
“Xì xì xì xì xì xì xì xì!”
Đuôi của ta, là do người cá đó đâm!
Tô Yên ôm một chiếc bát lớn, đang uống nước.
Sau đó nàng ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Hồng, biểu cảm hiếm khi nghiêm túc:
“Tiểu Hồng, ngươi không được ăn hắn.”
Thân thể Tiểu Hồng cứng đờ.
Ủa?
Tô Yên biết mình muốn ăn con cá đó?
Không, không đúng, đây không phải trọng điểm.
“Xì xì xì xì xì xì xì xì!!”
Người cá đó có móng tay rất dài, hắn còn muốn ăn ta!!
Suýt nữa mình cũng chỉ còn lại bộ da rắn, may mà chạy nhanh!
Tô Yên gật đầu:
“Ta biết, ngươi đừng đi chọc hắn.”
Tiểu Hồng không thể tin được, điều này không giống như mình tưởng tượng.
“Xì xì xì xì xì!”
Hắn muốn ăn ta! Hắn muốn ăn ta!!
Tô Yên uống cạn chút nước cuối cùng trong bát.
Nghiêm nghị, rất nghiêm túc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tiểu Hồng, ngươi là một con rắn, đừng đi bắt nạt hắn nữa. Nếu hắn bị thương, ta sẽ cho rằng là ngươi trả thù hắn.”
Giọng nói khàn khàn vang lên từng đợt.
Tiểu Hồng càng lúc càng tức giận, nhe nanh múa vuốt!
“Xì xì xì xì xì xì xì!”
Hắn muốn ăn ta! Muốn ăn ta!
Ngươi còn bênh hắn!
Ngươi và hắn cấu kết với nhau làm việc xấu!
Tô Yên xấu xa!!
Mắng xong, Tiểu Hồng quay đầu, lắc cái đầu to hậm hực bò đi.
Mùa đông giá rét đến.
Mặt sông bị đóng băng.
Cảnh vật phủ một màu trắng xóa, tất cả đều là tuyết.
Tô Yên hiếm khi thấy cảnh tuyết dày ngập nửa chân như vậy.
Thế là, cũng không có việc gì làm, nàng luôn thích ra ngoài chơi trên tuyết.
Một buổi sáng nọ, vì mùa đông nên người cá xinh đẹp phải ngủ đông.
Thế nên buổi sáng buồn ngủ mãi không tỉnh dậy được.
Tô Yên liền một mình xuống lầu.
Lần này, tiện thể đưa cả Tiểu Hồng ra ngoài chơi trên tuyết.
Tiểu Hồng tuy là rắn, tuy cũng muốn ngủ đông, nhưng ở bên cạnh Tô Yên lâu rồi, da dày hơn rất nhiều, có khả năng chịu lạnh.
Dù cho là trời băng đất tuyết, cũng không bị đông cứng ở đó.
Vẫn có thể chơi cùng Tô Yên một lúc.
Sau đó, bên ngoài chơi vui vẻ, trong phòng ấm áp như mùa xuân.
Rầm một tiếng, cửa phòng ngủ bị mở ra.
Beres đã nắm rất rõ địa hình của cả tòa lâu đài.
Trừ phòng ngủ mà hắn luôn bị cấm không được vào.
Lần này, hắn vô tình đi ngang qua, phát hiện con rắn có hoa văn đen đỏ không còn canh ở cửa, liền đẩy cửa đi vào.
Kết quả, liền phát hiện người kia đang bất tỉnh trong bồn tắm, tỏa ra hơi thở ấm áp, xinh đẹp.
Beres không dám thở mạnh, sợ làm phiền đến hình ảnh đẹp đẽ như vậy.
Hắn chậm rãi đến gần.
Ngược lại càng hít một hơi khí lạnh.
Hắn nhìn thấy gì?
Người xinh đẹp này, lại là một người cá hiếm thấy??
Donner đang ngủ, nghe thấy động tĩnh, chậm rãi mở mắt.
Phát hiện ra vẻ mặt kinh ngạc của Beres.