Ầm, ngã xuống bên chân Donner, dòng suối trong vắt xung quanh cậu dần bị m.á.u tươi nhuộm đỏ.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người run lên.
Vừa rồi cảm thấy người cá này đẹp đến kinh tâm động phách, thì lúc này lại cảm thấy tim gan run sợ.
Nhìn đám người cứng đờ ở đó.
Donner cười:
“Sao còn chưa qua đây? Chẳng lẽ còn muốn ta tự mình qua?”
Nói xong, chiếc đuôi cá nhẹ nhàng quẫy trong vũng m.á.u đã loãng, tiến lại gần đám người kia.
Một, hai, ba, bốn.
Giống như những cây con, dễ dàng ngã xuống đất không một tiếng động.
Beres đã không thể suy nghĩ được nữa.
Không phải là người cá sao?
Không phải nói mang lại điều tốt đẹp sao?
Tại sao, người cá này lại g.i.ế.c chóc như vậy?
Còn tên cầm đầu đám cường đạo, vẫn luôn cảm thấy người cá này quen quen.
Mái tóc màu rong biển, đuôi bạc, mắt xanh lục đậm.
Giọng nói dễ nghe, lại g.i.ế.c người không chớp mắt, đây là...
Lập tức tên cầm đầu hoảng sợ, hắn đồng thời lùi lại, một tay nắm lấy Beres:
“Mau, đi mau!!”
Beres ngơ ngác, đã bị cảnh tượng này tác động mạnh đến mức không nói nên lời.
Sau đó liền nghe thấy giọng nói run rẩy của tên cầm đầu:
“Đây không phải người cá!! Đây là cá ăn thịt người!! Là loài cá ăn thịt người đã tuyệt tích!!!”
Beres ngẩng đầu lên, có chút hoảng hốt.
Tên cầm đầu, sợ đến mức binh khí trong tay sắp rơi xuống.
“Là loài ăn thịt người! Hắn là tai ương, là hắc ám! Không phải người cá đại diện cho hạnh phúc!!”
Donner cười càng đẹp hơn, giọng nói vẫn tao nhã:
“Ừm, lâu như vậy, cuối cùng cũng có người có mắt. Nhưng cũng nên đi c.h.ế.t đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn không hề ngại việc mình bị nhận ra, dù sao cũng chỉ là người c.h.ế.t mà thôi.
Donner từng bước tiến lại gần, khóe môi cười biến thành châm chọc, đôi mắt xanh lục đậm thấm đẫm sự u ám.
Hắn nhìn Beres, như thể đang xem một trò hề:
“Con sư tử đó ngốc nghếch, lại lương thiện. Nhưng ta thì không, ngươi nói nàng là quái vật đáng ghê tởm, ngươi nên c.h.ế.t trong trời băng đất tuyết này, để tẩy sạch cái tâm trông mặt mà bắt hình dong của ngươi.”
Beres như bị sét đánh, lại một lần nữa bị tác động mạnh.
Chẳng trách, con sư tử đó không cho hắn vào phòng ngủ của nó, nó đang bảo vệ hắn!
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Đúng vậy, con sư tử đó sao có thể là người xấu được?
Một ngày ba bữa, mỗi bữa đều tinh xảo.
Được đối xử tỉ mỉ như vậy, sao có thể là người xấu được??
Beres đã chấp nhận việc mình sẽ bị g.i.ế.c, không né, cũng không trốn.
Ngay lúc này, bước chân của Donner lại dừng lại, hắn cúi đầu, đứng trong vũng máu.
Chậm chạp, thờ ơ.
Khác với bộ dạng gặp thần g.i.ế.c thần lúc nãy, hắn trở nên yếu ớt, ánh mắt cụp xuống, phảng phất như không chịu nổi một đòn.
Mắt Beres sáng lên, hắn nắm chặt bội kiếm của mình, hai tay cầm chắc.
Hung hăng lao về phía Donner:
“Đi c.h.ế.t đi!!”
Chỉ là, phanh!
Ngực hắn bị một lực mạnh va vào, bay ra xa hơn mười mét.
Đau đến mức suýt ngất đi.
Tô Yên đứng trước mặt Donner, ánh mắt nghiêm túc.
Nàng che chở Donner sau lưng, mang theo địch ý nhìn Beres và tên cầm đầu hải tặc.
Beres ôm ngực, phun ra một ngụm m.á.u tươi:
“Không, ngươi nghe ta giải thích sư tử! Hắn không phải người cá! Hắn là cá ăn thịt người! Hắn là kẻ xấu, ngươi phải g.i.ế.c hắn!!”
Tô Yên đi đến bên cạnh Beres, mặt không biểu cảm, lại giẫm lên n.g.ự.c hắn một cái.
Thành công khiến Beres ngất đi.
Tên cầm đầu, sớm đã thấy tình hình không ổn, lén lút chuồn mất.