Khương Nhiên nghe bác sĩ nói xong liền nhẹ nhõm thở phào.
Vừa nãy nhìn thấy cô đột nhiên ngã xuống đất, hắn đã giật mình.
Sau đó, liền thấy bác sĩ lấy cồn i-ốt, tăm bông khử trùng và các dụng cụ khác ra.
“Trên chân cô bé có vết trầy, tôi rửa sạch và khử trùng cho cô bé trước đã.”
Khương Nhiên tự giác tránh ra.
Chỉ thấy, trên đôi chân thon dài trắng nõn của Tô Yên, có những vết bầm tím ở mức độ khác nhau, một số chỗ vết m.á.u chảy dọc theo cẳng chân xuống đến mắt cá chân.
Bác sĩ nhìn vết thương đó, cũng không nhịn được nhíu mày.
“Trầy xước khá nghiêm trọng.”
Lúc bôi thuốc, Tô Yên tỉnh lại.
Vẻ mặt yếu ớt, khóe môi trắng bệch.
Đôi mắt long lanh chớp chớp.
Khương Nhiên thấy bộ dạng ngơ ngác của cô, lông mày giãn ra một chút.
“Tỉnh rồi?”
Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, rồi gật đầu.
“Ừm.”
“Sao em lại chạy bộ trên sân thể dục?”
Hắn không nhịn được hỏi.
Tô Yên nghĩ một lúc:
“Bị thầy giáo phạt.”
“Lý do?”
“Trốn học, chống đối, nói dối thầy giáo.”
Cô nhẹ nhàng lặp lại những tội danh mà thầy giáo Phạm Hạo Lâm đã gán cho mình.
Vừa dứt lời, ánh mắt của bác sĩ nhìn Tô Yên lập tức thay đổi.
Còn tưởng là một cô bé đáng yêu mềm mại, xem ra chẳng trách có thể đi cùng Khương Nhiên.
Trong mắt bác sĩ thoáng qua vẻ tiếc nuối.
Khương Nhiên nghe xong lại không tin.
Đưa tay véo nhẹ gò má cô, thấy bộ dạng vô tội long lanh của cô, hắn cúi người ghé sát lại gần:
“Thật không?”
Cô nghĩ một lúc:
“Thầy giáo nói vậy.”
“Vậy sự thật thì sao?”
“Tôi không có.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô l.i.ế.m môi, nhẹ nhàng nói.
Hắn nhìn bộ dạng ngoan ngoãn này của Tô Yên, nụ cười trên mặt lại nhiều thêm một phần.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Đưa tay lên, lau mồ hôi trên trán cô.
Giọng nói lười biếng nhưng lại rất đáng tin:
“Em nói không có, thì là không có.”
Bác sĩ ngồi bên cạnh xử lý vết thương, lại không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn hai người.
Lại âm thầm thở dài trong lòng, tuổi trẻ à, hormone mãnh liệt.
Kỹ năng tán tỉnh này khiến ông nhìn cũng thấy rạo rực.
Nhìn xem cô bé ngoan ngoãn này, sao có thể là đối thủ của Khương Nhiên chứ.
Chắc chắn sẽ bị ăn sạch.
Bác sĩ âm thầm thương xót cho cô bé vài giây.
Ở cửa phòng y tế, Diêu Vũ Phỉ nắm chặt khung cửa, ngón tay dùng sức đến trắng bệch.
Trên gương mặt lạnh lùng đó, sự cao ngạo đã biến mất, chỉ còn lại sự ghen tị và hận thù hỗn loạn.
Cô ta chưa bao giờ thấy, Khương Nhiên có thể nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, mày mắt chứa đầy ý cười lười biếng.
Hắn vĩnh viễn đều là kiêu ngạo tùy ý, dù đứng ở đâu cũng là trung tâm của mọi sự chú ý.
Đôi mắt đó dường như không chứa đựng bất kỳ ai.
Lẽ ra, hắn nên là như vậy.
Nhưng bây giờ, người trước mắt này là ai?
Đôi mắt thiếu kiên nhẫn đó dường như có rất nhiều kiên nhẫn, trong mắt tất cả đều là Tô Yên đang nằm trên giường bệnh!
Dựa vào cái gì?!
Rõ ràng là cô ta mới là người đứng trước mặt Khương Nhiên đầu tiên.
Rõ ràng cô ta và Khương Nhiên mới là một đôi xứng đáng nhất, dựa vào cái gì mà Tô Yên đột nhiên xuất hiện cướp đi tất cả những gì đáng lẽ phải thuộc về cô ta??!
Diêu Vũ Phỉ kìm nén sự không cam lòng trong lòng, quay người rời khỏi phòng y tế.
Đi được không xa, đã nghe thấy một giọng nói:
“Ể? Đây không phải là hoa khôi Diêu của chúng ta sao?”
Một giọng nói không đứng đắn vang lên.
Chỉ thấy một thiếu niên, trên má dán băng cá nhân, quần áo xộc xệch mang theo một vẻ không đứng đắn.
Chặn đường của Diêu Vũ Phỉ.
Tâm trạng của Diêu Vũ Phỉ hiện tại cực kỳ tồi tệ, nên mở miệng đã là:
“Cút đi!”
Thiếu niên đó ngược lại lại bám riết không tha, dường như đã quen với việc bị Diêu Vũ Phỉ mắng chửi.