Câu nói tiếp theo Tiểu Hoa cũng không nói ra được.
Kết quả cái gì?
Kết quả là ký chủ của nó thay lòng đổi dạ cực nhanh, gặp được người cá kia, hồn phách gần như bị người cá đó câu mất.
Đối với nam chính Beres, coi như không thấy, lại còn vô cùng ghét bỏ.
Số lần nói chuyện với Beres đếm trên đầu ngón tay.
Tô Yên nghe Tiểu Hoa lải nhải lên án.
Biểu cảm trên mặt trở nên kỳ lạ.
Cho đến khi, Tiểu Hoa cuối cùng cũng nói xong, Tô Yên mới lên tiếng:
“Ngô, ta chưa nói với ngươi sao?”
“Nói cái gì?”
“Donner chính là Quân Vực mà.”
Lời vừa thốt ra, Tiểu Hoa ngẩn người.
Ờ, cái gì cái gì?
“Vậy, không phải ký chủ nói, nam chính mới là sao?”
Tô Yên lắc đầu:
“Ta cũng không biết tại sao, nhưng, ở thế giới này, Donner là Quân Vực, Beres không phải.”
“Vậy, vậy Beres là ai?”
“Ta không biết.”
Chính vì Beres không phải, nên Tô Yên mới tỏ ra lạnh nhạt, bởi vì đó chỉ là một người xa lạ, không có quan hệ gì với nàng, phải không?
Lời nói vừa dứt, sự căm phẫn trong lòng Tiểu Hoa lập tức lắng xuống.
À, chẳng trách ký chủ đối xử với người cá kia như bảo bối.
Ngay cả khi biết người cá đó không phải thứ gì tốt đẹp, cũng vẫn đối xử tốt với hắn như ban đầu.
Tiểu Hoa suy nghĩ nửa ngày, rồi đưa ra một câu, hừ, quả nhiên là sắc đẹp làm hỏng việc.
Tiếp đó, Tiểu Hoa lại nghĩ đến điều gì đó.
Nhắc đến Quân Vực, Tiểu Hoa liền tò mò:
“Ký chủ, thanh mai trúc mã của ngài dường như cũng không nhận ra ngài.”
Tô Yên gật gật đầu:
“Ừm, chúng ta cũng đã rất lâu không gặp.”
“Bao lâu, hai vạn năm.”
“Ký chủ, tôi xem ghi chép thì ngài đã trở thành Chủ Thần được hai vạn năm rồi.”
“Ừm, đúng.”
“Vậy nên sau khi ngài trở thành Chủ Thần, các ngươi không còn gặp nhau nữa?”
“Ừm.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Máu hóng hớt của Tiểu Hoa vừa trỗi dậy đã bị dập tắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai vạn năm, tình cảm dù sâu đậm đến đâu cũng bị mài mòn sạch sẽ.
Huống chi ký chủ và Quân Vực đó lại gặp nhau khi còn nhỏ.
Tiểu Hoa lên tiếng:
“Ký chủ, có buồn vì hắn đã quên ngài không?”
Tô Yên suy nghĩ một lúc:
“Sẽ không.”
“Tại sao?”
“Ngô.”
Tô Yên suy nghĩ kỹ một lúc, nhíu mày:
“Quá trình rất phức tạp. Nói với ngươi một lúc cũng không rõ. Ta là Chủ Thần, có rất nhiều việc phải làm, tương tự, hắn cũng có những việc bị ép phải làm.”
Tiểu Hoa trừng lớn mắt:
“Ký chủ, ngài là Chủ Thần đó, lại còn là người đứng đầu các Chủ Thần, còn Quân Vực kia nữa, vẫn có người dám ép hắn làm việc sao?”
“Có.”
“Ai?”
“Quy tắc.”
“Hửm?”
“Ở vị trí nào, làm việc đó. Trong vòng quy tắc, không thể vi phạm.”
Đây là lần đầu tiên, Tiểu Hoa nghe được những lời nghiêm túc và sâu sắc như vậy từ miệng Tô Yên.
Phảng phất trong phút chốc, Tô Yên không còn là ký chủ ngoan ngoãn nghe lời, cái gì cũng có thể làm, mà thật sự là người đứng trên Cửu Trọng Thiên, trên cả trăm triệu người, là vị Chủ Thần đứng đầu.
Tiểu Hoa nghe mà ngẩn ngơ, thế nên lại không nhịn được hỏi một câu:
“Vậy, ký chủ, nếu quy tắc muốn ngài phải hy sinh rất lớn thì sao? Ngài cũng sẽ làm chứ?”
Tô Yên nghe vậy ngẩn người, lắc đầu:
“Sẽ không.”
“Ngài sẽ không làm? Vậy chẳng phải ngài đã vi phạm quy tắc sao?”
Tô Yên im lặng rất lâu:
“Tiểu Hoa.”
“Hửm?”
“Tại sao ta phải tự làm khó mình chứ?”
Tiểu Hoa nghe những lời này mà phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại.
Sau đó, nó bùng nổ.
Sao nó lại quên mất?! Tô Yên chính là người đứng đầu chín vị thần, bản thân nàng chính là người tạo ra quy tắc.
Tiểu Hoa run rẩy, cảm thấy, mình đã ôm được một cái đùi vàng cực lớn.
“Vậy, Quân Vực thì sao?”