Nhưng bây giờ, Donner lại muốn biến thành người.
Nhưng đây là lựa chọn của chính hắn, vu sư cũng không có cách nào cản trở.
Thuốc uống xong, không có nhiều thời gian cho Donner suy nghĩ.
Chưa đến mười lăm phút, tác dụng của t.h.u.ố.c đã bắt đầu phát huy.
Sắc mặt Donner lập tức tái nhợt, giây tiếp theo ngã nhào xuống đất. Một người có thể nhẫn nhịn, không biểu lộ cảm xúc như hắn, cũng đau đến mức phát ra tiếng gầm rú khàn khàn.
Hai tay lập tức biến ra móng tay dài sắc bén, vảy cá trên toàn thân đang rụng từng mảnh.
Đối với họ, xé một mảnh vảy cá, tương đương với việc con người bị gãy ba cái xương sườn cùng lúc.
Vậy nếu xé hết vảy cá trên người hắn thì sao?
Cơn đau đó, cơn đau đó.
Móng tay gần như ngay lập tức cắm sâu vào đất, nắm chặt.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Mười giờ trôi qua.
Sự đau đớn vẫn tiếp tục.
Donner đau đến gần như ngất đi, khuôn mặt vặn vẹo không thành hình dạng.
Hắn chỉ cảm thấy xung quanh mình rất yên tĩnh, như thể đang tự mình nghe thấy tiếng vảy cá trên đuôi mình rụng xuống.
Lại qua mười giờ nữa.
Donner thở hổn hển, chỉ còn lại hơi tàn.
Trên mặt đất, lẫn lộn những chiếc vảy bạc nhạt, mang theo vết m.á.u màu xanh lục, m.á.u màu xanh lục đó, loang lổ khắp nơi.
Cũng may, đã thành công.
Móng tay đã rút đi.
Vảy cá trên cổ tay cũng đã biến mất.
Mái tóc mềm mại màu rong biển biến thành màu đen nhánh.
Mắt nhắm, hơi thở yếu ớt.
Vu sư nhìn Donner đang ngã trong vũng máu, khẽ thở dài.
Tiến lên, bế hắn lên chiếc giường vỏ sò.
Hắn đã thành công, từ đuôi cá biến thành một đôi chân thon dài.
Đó là cảm giác gì?
Vu sư biết, đau đến c.h.ế.t đi sống lại.
Ở một bên khác.
Tô Yên mấy ngày nay ngủ không yên, khiến mỗi ngày đều phải ngủ rất lâu.
Cuối cùng cũng đến ngày thứ ba.
Hôm nay là sinh nhật của nàng.
Theo nhiệm vụ, nàng cần phải tổ chức một buổi vũ hội, mời rất nhiều người, sau đó nói cho mọi người biết về sự tồn tại của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ba ngày trước đã cho người hầu truyền tin ra ngoài.
Các bá tước, tử tước xung quanh, còn có dân làng dưới chân núi, chỉ cần mặc lễ phục, đều sẽ được phép vào.
Các người hầu cũng bận rộn trong ngoài, mỗi người đều như con quay, bận túi bụi.
Tô Yên lại dậy sớm, khoác một chiếc áo choàng, sớm đã ngồi bên bờ sông nhỏ.
Ngô, Donner nói, hắn hôm nay sẽ trở về.
Hắn sẽ về để ăn mừng sinh nhật với nàng.
Nghĩ đến Donner, trên mặt Tô Yên nở một nụ cười nhạt.
Trông có vẻ, rất sinh động.
Tiểu Hồng cũng ở bên cạnh Tô Yên; hai người thỉnh thoảng nói vài câu.
“Xì xì xì xì xì?”
Tô Yên, nếu người cá đó thích người khác, ngươi có cho phép ta ăn thịt hắn không?
Tiểu Hồng trừng mắt to, có vẻ hơi tha thiết hỏi.
Tô Yên móc ra một viên kẹo, cho vào miệng.
Chậm rãi nhai nuốt:
“Sẽ không.”
“Xì xì xì xì xì?”
Nghe nói Donner rất thích ăn thịt, ngươi sẽ bắt hắn ăn rau củ sao?
“Sẽ không.”
Tô Yên trả lời nghiêm túc.
Tiểu Hồng lại không vui:
“Xì xì xì xì xì!”
Ta cũng là rắn của ngươi, tại sao lại bắt ta ăn rau củ?!
“Ngô.”
Tô Yên nghĩ đến cảnh bắt Tiểu Hồng ăn rau củ.
Nàng nghiêm túc nói:
“Ta chỉ đưa ra một đề nghị tốt, chấp nhận hay không là ở ngươi. Cuối cùng ngươi cũng không phải vì ta nói mà quyết định ăn.”
Là con sâu nhỏ bảo ngươi ăn.
Tiểu Hồng vừa nghe, nghĩ đến lời của Cổ Vương ngày đó.
Nó cảm thấy Tô Yên nói có lý.
Nên chuyện này, không tính toán với Tô Yên nữa.
Lại bắt đầu không nhịn được nói:
“Xì xì xì.”
Chiếc lưỡi đỏ tươi lè ra.