Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 269: Hắc Ám Đồng Thoại 42



Im lặng.

 

Quả nhiên, người cá ăn thịt người dù trong bất kỳ câu chuyện nào cũng chẳng phải là thứ gì tốt đẹp.

 

Lúc này, Tô Yên cảm thấy má mình hơi đau, bèn hoàn hồn lại.

 

Cô phát hiện Donner đang véo má mình, chỉ dùng một chút sức, không đau lắm.

 

Hắn nở một nụ cười nhàn nhạt, nhìn Tô Yên cuối cùng cũng đã tỉnh táo trở lại.

 

“Em đang nghĩ gì mà nhập tâm vậy?”

 

Tô Yên nhìn hắn, rồi kinh ngạc nhận ra:

 

“Sao anh lại xuống giường?”

 

Nói rồi, cô vội đứng dậy để hắn ngồi xuống.

 

Về nỗi đau đớn phải chịu đựng khi đuôi cá biến thành đôi chân, Tô Yên đã hoàn toàn thấu hiểu.

 

Vì thế, suốt mười ngày qua, cô rất ít khi để Donner xuống giường đi lại.

 

Donner vươn tay kéo Tô Yên, ôm cô ngồi lên đùi mình.

 

Nụ cười nhàn nhạt của hắn tựa như làn gió xuân ấm áp.

 

“Anh không sao rồi.”

 

Nghe hắn nói, giọng hắn đã không còn khàn nữa. Tuy ngữ điệu không còn mộng ảo dễ nghe như trước, nhưng lại có thêm một nét từ tính.

 

Khiến cho Tô Yên mỗi lần nghe hắn nói chuyện, trong lòng lại cảm thấy ngứa ngáy.

 

Tô Yên vẫn không yên tâm, định đứng dậy.

 

Nhưng Donner chỉ trông có vẻ yếu hơn Tô Yên, chứ thực ra lại khỏe hơn cô nhiều.

 

Hắn giữ chặt cô, để cô ngồi yên trên đùi hắn.

 

Hắn ôm trọn cô vào lòng, trên má nở một nụ cười mãn nguyện.

 

Một lúc lâu sau, giọng Donner vang lên:

 

“Tô Yên.”

 

“Vâng?”

 

“Chân anh khỏi rồi.”

 

“Vâng.”

 

Anh vừa mới nói rồi mà.

 

“Anh không còn đuôi cá, đã có được đôi chân, trở thành một con người.”

 

“Vâng, vâng.”

 

Tô Yên gật đầu đồng tình.

 

“Em cũng là con người.”

 

“Đúng vậy.”

 

“Chúng ta yêu nhau.”

 

“Vâng.”

 

“Vậy nên, đến tối chúng ta có nên không mặc gì ngủ cùng nhau không?”

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

“Hả?”

 

Tô Yên chớp chớp mắt, nhìn Donner.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Donner vẫn giữ nụ cười nhạt.

 

“Lẽ nào em không muốn anh hoàn toàn thuộc về em?”

 

Tô Yên cẩn thận ngẫm lại câu này, rồi gật đầu.

 

“Muốn.”

 

“Vậy thì, chúng ta vẫn còn thiếu một bước hòa làm một, đúng không?”

 

Tô Yên còn chưa kịp trả lời, Tiểu Hoa đã nhỏ giọng nói:

 

“Ký chủ! Tên Donner này đang nói với ngài là hắn muốn ngủ với ngài đó!”

 

Hừ, còn bày trò với ký chủ của nó, tưởng ký chủ của nó không hiểu gì hay sao?

 

Tiếc là, nó hiểu!

 

Nó hiểu hết!

 

Tô Yên bất giác nhìn xuống chân Donner, do dự:

 

“Chân của anh, chắc là cần phải nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa.”

 

Donner cụp mắt xuống, tay nắm lấy tay Tô Yên.

 

“Nhưng anh không đợi được nữa.”

 

“Vâng…”

 

Tô Yên do dự.

 

Donner ngẩng đầu nhìn Tô Yên, đôi con ngươi đen láy chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng của cô.

 

“Anh muốn hòa làm một với em ngay bây giờ.”

 

Tiểu Hoa: “…”

 

Hừ, cầm thú!

 

Nói rồi, Donner bế bổng Tô Yên lên.

 

Lần này chẳng cần đợi đến tối.

 

Hắn từng bước tiến về phía lâu đài.

 

Cho đến khi trở về phòng ngủ, Tô Yên mới hoàn toàn chắc chắn.

 

À, chân hắn khỏi thật rồi.

 

Chỉ là, khi cô nhận ra điều này thì người đã bị lột sạch sẽ, cả hai trần trụi nằm trên giường.

 

Khi Donner ôm lấy Tô Yên, cô có thể nghe thấy hơi thở của hắn đột nhiên trở nên nóng rực và nặng nề.

 

Khác hẳn với dáng vẻ dịu dàng và cười nhạt thường ngày.

 

Trên mặt hắn mang theo một cảm xúc khó tả, có phần hung dữ.

 

Ánh mắt ấy, như thể chỉ một giây sau sẽ nuốt chửng Tô Yên vào bụng.

 

Tiếp theo đó, những âm thanh ái muội vang lên.

 

Từng đợt rên rỉ hòa cùng đủ loại âm thanh khác, vang vọng khắp phòng ngủ.

 

Giữa những tiếng nói đứt quãng, có thể nghe thấy giọng Tô Yên đầy nhịp điệu:

 

“Anh có điều ước nào muốn thực hiện không?”

 

“Có.”

 

“Là, ưm, gì vậy?”