Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 279: Tiên Tôn, Nhập Ma 9



Chỉ là khi nhận lấy, hắn nhìn vào bức tranh trên đó, và vài dòng chữ ngắn gọn, tay hắn cứng lại.

 

“Giáo chủ vẫn luôn tìm cái này?”

 

Tô Yên gật gật đầu.

 

“Cái này sẽ rất hữu dụng.”

 

Nghĩ nghĩ, cũng không vội trong nhất thời.

 

Cô đưa tay đem sáu cuốn còn lại đều đưa cho Tiểu Dụ.

 

“Đi thôi, ra ngoài.”

 

Tiểu Dụ ôm bảy cuốn xuân cung đồ, sắc mặt phức tạp.

 

Kẻ đoạt xá này, lại còn là một kẻ có tư tưởng phóng đãng.

 

Chỉ là hắn lại cười khẽ, ừm, thú vị.

 

Họ đi theo con đường cũ trở về.

 

Khi nhìn thấy Tiểu Hồng vẫn đang tùy ý làm bậy, vẫy đuôi gặm c.ắ.n khắp nơi.

 

Căn phòng đan d.ư.ợ.c này đã bị nó gặm mất hơn nửa.

 

Tô Yên nhìn Tiểu Dụ đang yên tĩnh đi theo sau, rồi lại nhìn dáng vẻ giương nanh múa vuốt của Tiểu Hồng.

 

Cô dừng lại một chút, nghiêm túc nói:

 

“Ngươi ra ngoài trước đi.”

 

Tiểu Dụ gật đầu:

 

“Vâng, thưa giáo chủ.”

 

Nói rồi, hắn cầm bảy cuốn sách tranh k.h.i.ê.u d.â.m đi ra ngoài.

 

Chờ đến khi Tiểu Dụ hoàn toàn rời khỏi tầm mắt Tô Yên, cô mới vẫy vẫy tay:

 

“Tiểu Hồng, đi thôi.”

 

Tiểu Hồng bên kia, “rắc” một tiếng.

 

Nó c.ắ.n nốt hộp đan d.ư.ợ.c cuối cùng.

 

Sau đó chậm rãi trườn đến trước mặt Tô Yên.

 

Tô Yên nhìn dáng vẻ thòm thèm của nó, lên tiếng:

 

“Ngươi rất thích ăn cái này?”

 

“Tê tê tê tê tê.”

 

Tiểu Hồng lè lưỡi rắn đỏ tươi, lắc cái đầu to.

 

Cũng tạm được.

 

Tô Yên bối rối:

 

“Chờ lần sau ta lại dẫn ngươi tới ăn, những thứ này đều là của ngươi, bây giờ phải đi rồi.”

 

Tiểu Hồng nghe vậy, nhìn lại phòng đan d.ư.ợ.c đã bị mình ăn một nửa, phá hoại một nửa, liền an tâm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ừm, những thứ này, đều là của nó.

 

Tiếp đó, Tô Yên giơ tay, thu Tiểu Hồng vào không gian.

 

Sau đó, cô cất bước đi ra ngoài.

 

Ra ngoài, cô mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện.

 

“Không ngờ, mắt nhìn của nữ ma đầu đó cũng không tồi, tìm người nào người nấy đều là những nam sủng da trắng thịt mềm.”

 

Ngước mắt nhìn lại, liền thấy một người đàn ông trang điểm lòe loẹt, đầu cài trâm hoa, giống như một nữ nhân, vươn một bàn tay khô gầy.

 

Hắn sờ lên mặt Phượng Dụ.

 

Phượng Dụ cúi đầu, không nhúc nhích.

 

Người đàn ông đó ra tay rất mạnh, một phát đã véo cằm Phượng Dụ đến bầm tím.

 

Trùng hợp là, người đàn ông đó thấy Phượng Dụ như một khúc gỗ, dường như càng thêm thích thú.

 

Hắn thu tay lại, giọng điệu rất hài lòng:

 

“Sau này, ngươi theo ta.”

 

Vừa dứt lời, liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của Phượng Dụ:

 

“Tiểu Dụ là người của giáo chủ.”

 

Người đàn ông đó nghe vậy, hừ lạnh khinh thường:

 

“Người mà Độc Lão Nhi ta muốn, cô ta dám không cho sao? Hơn nữa, ngươi trong mắt cô ta, cũng không khác gì những nam sủng khác, thật sự cho rằng cô ta sẽ vì ngươi kiên trinh bất khuất mà nhìn ngươi bằng con mắt khác à??”

 

Ma giáo giáo chủ là người thế nào?

 

Tàn nhẫn bạo ngược.

 

Độc Lão Nhi không tin thật sự có người sẽ bị úng não, mà đem lòng yêu sâu đậm kẻ bạo ngược đó.

 

Cùng lắm, là một kẻ có ý đồ khác với Ma giáo giáo chủ mà thôi.

 

Độc Lão Nhi nhìn Tiểu Dụ, hiếm có một nam sủng hợp khẩu vị của hắn như vậy.

 

Thế nên hắn không muốn dễ dàng bỏ qua, hắn vươn tay véo cằm Tiểu Dụ nâng lên:

 

“Theo ta, hoặc là c.h.ế.t, ngươi chọn một.”

 

Ánh mắt Tiểu Dụ không một gợn sóng:

 

“C.h.ế.t.”

 

Độc Lão Nhi đó có lẽ không ngờ một nam sủng nhỏ nhoi lại dám cãi lời hắn.

 

Hắn vung tay, tát mạnh vào mặt Phượng Dụ.

 

Cái tát đó chứa nội lực, Phượng Dụ liền bị đ.á.n.h bay ra, ngã lăn trên đất.

 

Sắc mặt trắng bệch:

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

“Khụ!”

 

Một ngụm m.á.u tươi ho ra.

 

Độc Lão Nhi tức giận đến công tâm, quen được người khác thuận theo nhiều năm, đột nhiên xuất hiện một kẻ không thuận theo, liền cảm thấy vô cùng chướng mắt.