Nói rồi, Độc Lão Nhi ôm lấy vai mình, hơi thở hỗn loạn rời đi.
Tô Yên nghiêng đầu nhìn Tiểu Dụ, nghiêm túc xem xét một lượt rồi nói:
“Không bị nội thương, dưỡng vài ngày là khỏi.”
Phượng Dụ cúi đầu, che đi ánh mắt của mình.
Giọng hắn rất nhẹ, rất ôn hòa:
“Giáo chủ.”
“Ừm?”
Cô đang lắng nghe, nhưng lại không nghe thấy hắn nói gì tiếp.
Thay vào đó là sự im lặng.
Tô Yên kéo tay hắn:
“Về trước rồi nói.”
“Vâng.”
Tiểu Dụ khẽ đáp.
Lúc này, Tô Yên nghe thấy trong đầu, giọng nói của Tiểu Hoa truyền đến:
“Ting, một ngôi sao đã sáng lên. Ký chủ cố lên!”
Cùng lúc đó, Tô Yên cũng thấy một ngôi sao vàng sáng lên bên cạnh mắt mình.
Tô Yên mặc bộ y phục đỏ tươi, sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp, nơi cô đi qua, tựa như một khung cảnh rực rỡ.
Tiếc là, khung cảnh này có độc, không thể tùy tiện ngắm nhìn.
Chờ đến khi hai người trở lại cung điện.
Cửa cung điện đóng lại.
Cô kéo hắn ngồi xuống ghế.
Cô nhìn kỹ khuôn mặt hắn.
Bên trái bị tát sưng lên, đỏ bầm.
Chỉ là, Tô Yên nhìn qua nhìn lại.
Tại sao, má bên phải cũng đỏ?
Cô nhớ rõ không phải chỉ đ.á.n.h bên trái thôi sao?
Cô đưa tay, nâng cằm hắn lên, trong tay cầm một lọ kim sang dược.
Cô từng chút từng chút bôi t.h.u.ố.c cho hắn.
Sau đó cô nhìn hắn, đôi mắt trong veo của hắn dần dần nhuốm tơ máu, nơi cằm hắn bị cô nâng lên cũng hơi nóng lên, trở nên có chút ửng hồng.
Tô Yên nhíu mày:
“Hắn còn đ.á.n.h ngươi ở đâu nữa?”
Lẽ nào đã làm nhiễu loạn chân khí của hắn?
Dù sao thì thanh tu và ma tu cũng khác nhau.
Cô đưa tay định kiểm tra cho hắn.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Kết quả, tay vừa chạm vào nút thắt bên hông hắn, đã bị tay hắn giữ lại.
“Ưm…”
Đôi môi mỏng manh, không biết từ lúc nào đã trở nên đỏ thắm, phát ra một tiếng rên khẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng nói ấy nghe như tiếng rên rỉ đầy d.ụ.c vọng.
Giây tiếp theo, Tô Yên đã bị người ta ôm trọn vào lòng.
“Nóng.”
Giọng nói trong trẻo của hắn nhuốm màu khàn khàn, mang một ngữ điệu khác lạ, trở nên vô cùng quyến rũ.
Tô Yên ôm hắn, cẩn thận quan sát.
Phải biết rằng, đồng chí Tô Yên của chúng ta, rất là trong sáng.
Trúng xuân dược?
Nghe nói qua, nhưng chưa từng thấy.
Thế nên cảnh tượng này trong mắt Tô Yên, chỉ có thể nhận ra hắn có điều không ổn.
Cô chớp chớp mắt.
“Rất nóng?”
Cô lên tiếng hỏi.
Tiểu Dụ gật gật đầu, một đôi tay đặt trên vòng eo mảnh khảnh của cô, không ngừng cọ xát.
Tô Yên lặng lẽ đưa tay, cởi áo cho hắn.
Cô kéo một tách trà bên cạnh, nước trà bên trong đã nguội.
Cô đưa tách trà đến bên môi Phượng Dụ.
“Uống một ngụm đi.”
Yết hầu Phượng Dụ chuyển động, đôi môi mỏng hé mở.
Không biết tại sao, nhìn cảnh này, lại cảm thấy đặc biệt khiêu gợi.
Tô Yên nhìn, cũng không khỏi có chút sững sờ.
Dường như, nhờ chén trà lạnh này, thần trí Phượng Dụ đã tỉnh táo lại trong giây lát.
Trong lòng hắn vô số suy nghĩ cuộn trào.
Có lẽ, là do viên t.h.u.ố.c đó.
Tuy hắn đã nhổ ra, nhưng một phần vẫn tan trong miệng.
Xem những phản ứng của hắn bây giờ, hắn cũng đoán được, đó là xuân dược.
Hắn nhìn người phụ nữ trước mắt.
Chỉ cảm thấy một luồng d.ụ.c vọng đang không ngừng trỗi dậy.
Theo từng cái chạm của ngón tay cô, d.ụ.c hỏa lại bùng lên khắp nơi.
Phượng Dụ im lặng.
Nhìn Tô Yên, nếu là cô, cũng không phải là khó có thể chịu đựng đến vậy.
Hắn nghĩ.
Trong đầu nhanh chóng hiện lên những hình ảnh hắn ở bên Tô Yên.
Chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Nhưng đối với hắn mà nói, ký ức lại vô cùng sâu sắc.
Cô thích nắm tay hắn.
Cô nghiêm mặt đưa cho hắn cuốn Lăng Tiêu tâm pháp.
Cô mặt không biểu cảm che chở hắn sau lưng, không tiếc đối đầu với Độc Lão Nhi.