Trên đó hiện ra những chữ viết và đường nét bản đồ màu đen.
Tiểu Hoa lên tiếng:
“Wow! Ký chủ, đây là tấm bản đồ đó!”
Tiểu Hoa không khỏi tán thưởng.
Ký chủ của nó thật lợi hại.
Ngay cả lúc đang tình chàng ý thiếp với tiểu nam sủng kia cũng có thể tìm ra bí mật của tấm bản đồ.
Phải biết, trong cuốn sách tu tiên này, vị giáo chủ bên trong đã phải mất mấy tháng trời tìm kiếm tấm bản đồ này, mà cũng không tìm ra được phương pháp giải mã.
Tô Yên cầm bản đồ xem xét kỹ lưỡng.
Sau đó nhìn vào một địa chỉ được đ.á.n.h dấu trên đó:
“Thanh Phong Lĩnh là ở đâu?”
Cô vừa hỏi, vừa ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Dụ.
Tiểu Dụ cẩn thận suy nghĩ một lúc:
“Thanh Phong Lĩnh là nơi giao giới giữa ma tu và thanh tu, nơi đó rồng rắn lẫn lộn.”
Tô Yên vừa nghe, gật đầu:
“Được, ngày mai chúng ta sẽ đến đó.”
Tiểu Dụ nghe vậy, dừng một chút, rồi gật đầu:
“Vâng, thưa giáo chủ, đây là…”
Anh thuận miệng hỏi một câu.
Tô Yên nhìn anh một cái, ném tấm bản đồ cho anh:
“Di chỉ của Kiếm Ma, nghe nói bên trong có thứ tốt.”
Trong mắt Phượng Dụ lóe lên một tia sáng.
Cô thế mà, chuyện gì cũng nói với hắn?
Anh vươn tay ôm cô.
Đối với cô mà nói, mình chỉ là một nam sủng, không đến mức hắn hỏi gì, cô liền nói cho hắn biết.
Kể cả cô là kẻ đoạt xá, đạo lý không nên dễ dàng tin người, cũng nên hiểu.
Không, phải là vô cùng hiểu mới đúng.
Anh ôm cô, muốn gạt đi những rung động khe khẽ trong lòng.
Cuối cùng, một lúc lâu sau, anh vẫn lên tiếng:
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Giáo chủ, chuyện quan trọng như vậy, ngài có thể không cần nói với Tiểu Dụ.”
Tô Yên vừa nghe, liền nghiêm mặt:
“Nói thì nói thôi, ở đâu ra mà nhiều lời vậy?”
Chỉ là dáng vẻ này, trong mắt Phượng Dụ, sức uy h.i.ế.p không đủ lắm.
Đặc biệt là sau khi vừa hôn môi, sắc đỏ trên mặt vẫn chưa tan đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Luôn khiến người ta nhìn vào cảm thấy mê người.
Anh nhìn Tô Yên, tay lướt qua eo cô, yết hầu lên xuống chuyển động:
“Giáo chủ, bảy cuốn sách mà ngài đưa cho Tiểu Dụ, Tiểu Dụ đã nghiên cứu một ít.”
“Ừm?”
Tô Yên còn chưa kịp phản ứng.
Liền nghe Tiểu Dụ nói tiếp:
“Giáo chủ tu luyện võ công mệt nhọc, lần này, để Tiểu Dụ hầu hạ ngài nhé?”
Tô Yên vừa nghe, cảm thấy có lý.
Sau đó gật gật đầu, nghiêm mặt đồng ý:
“Ừm.”
Ngay giây tiếp theo cô đồng ý, đã bị người ta một tay bế lên, đi về phía giường.
Giọng Phượng Dụ có chút khàn khàn:
“Giáo chủ yên tâm, Phượng Dụ chắc chắn sẽ dùng hết mọi thủ đoạn, hầu hạ thật tốt giáo chủ.”
Sau đó, cô đã bị ném lên giường.
Quần áo cởi bỏ, rèm hồng chăn ấm.
Chờ đến khi hai người trần trụi đối mặt nhau, Tô Yên mới bừng tỉnh, hóa ra là hầu hạ kiểu này.
Cũng nhớ ra, à, đúng rồi, bảy cuốn sách mình đưa cho hắn, là bảy cuốn sách “vàng”.
Chỉ là lúc này, đã không còn kịp nữa rồi.
Cô bị kéo đi, với đủ loại tư thế xấu hổ, như thế này, như thế kia, thậm chí còn mở khóa không ít những tư thế mà Tô Yên chưa từng thấy qua.
Cuối cùng, sau những lần áp sát mãnh liệt, cùng với những tiếng rên rỉ triền miên.
Mặt trời ngoài phòng dần dần dâng lên.
Trong phòng cũng cuối cùng ngừng lại.
Mà các tỳ nữ và thuộc hạ ngoài phòng lại rất vui vẻ.
Ừm, dựa theo kinh nghiệm trước đây, sau mỗi lần nam sủng Tiểu Dụ hầu hạ giáo chủ xong.
Giáo chủ sẽ có một khoảng thời gian rất ỷ lại vào nam sủng Tiểu Dụ.
Như vậy, sẽ giảm đi đáng kể xác suất họ gặp nguy hiểm.
Mà cùng lúc đó, tuy Tiểu Dụ là một thanh tu.
Theo lý mà nói, thanh tu và ma tu thế bất lưỡng lập.
Nhưng địa vị của anh trong lòng mọi người ở Ma giáo, lại cứ vùn vụt đi lên.
Đây chính là “hiền thê” trong truyền thuyết.
Có thể sắp xếp một người tàn bạo như giáo chủ một cách rõ ràng như vậy.
Thật sự lợi hại.