Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 296: Tiên Tôn, Nhập Ma 26



Ánh mắt Lương Vân Nguyệt cao cao tại thượng, nhìn Tô Yên phảng phất không phải đang xem một đối thủ, mà là một thứ rác rưởi đáng ghét.

 

Tô Yên nhẹ nhàng thở ra một hơi, chậm rãi nói:

 

“Thôi được, chỉ có thể g.i.ế.c ngươi vậy.”

 

Lời nói của cô nhẹ như lông hồng.

 

Lại thành công khiến một đám người nghẹt thở trong giây lát.

 

Tô Yên vận kình khí trong tay, luồng sáng màu đỏ tươi đó càng lúc càng mạnh mẽ.

 

Bên cạnh, Phượng Dụ vẫn luôn đứng ở góc quan sát, dường như, đối với việc Tô Yên g.i.ế.c c.h.ế.t một thanh tu, lại còn là phong chủ của Khanh Ngọc Sơn, cũng không có d.a.o động gì quá lớn.

 

Cửa, bỗng nhiên truyền đến một giọng nói:

 

“Thủ hạ lưu nhân!”

 

Mi mắt Tô Yên cũng không động một chút, kình khí trong tay đã tung một chưởng về phía Lương Vân Nguyệt!

 

Người vừa bước vào cửa co rụt mắt lại, muốn ngăn cản.

 

Nhưng tu vi ma tu của Tô Yên, trong toàn cõi Tu Tiên giới đều là có số có má.

 

Muốn cản đường? Phải để lại mạng ở đây.

 

Chỉ nghe một tiếng, “phanh”!

 

Lương Vân Nguyệt vận hết công lực toàn thân để chống đỡ, nhưng ngay giây tiếp theo, lại như một chiếc lá cây, ngã xuống đất.

 

Sắc mặt trắng bệch, một ngụm m.á.u tươi phun ra.

 

Không c.h.ế.t, còn một hơi.

 

Tại sao?

 

Bởi vì một nửa lực lượng trong đó, đã bị người vừa tiến vào chặn lại.

 

Nếu không, Lương Vân Nguyệt lúc này đã c.h.ế.t透透.

 

Người tiến vào mặc một chiếc áo choàng màu xanh lam, cũng có thể coi là một tiên nhân nho nhã.

 

Sắc mặt hắn rất nghiêm túc, gọi người đang ngã trên mặt đất Lương Vân Nguyệt một tiếng:

 

“Sư muội?!”

 

Lương Vân Nguyệt cố nén luồng kình khí hỗn loạn trong cơ thể, lắc đầu.

 

Ý bảo mình vẫn có thể chịu đựng được.

 

Tiếp đó, tầm mắt của người mặc áo choàng xanh lam chuyển sang Tô Yên.

 

Hắn hai tay chắp lại, thái độ lại coi như ôn hòa:

 

“Tại hạ Tưởng Tùng, không biết sư muội của ta, đã vì chuyện gì mà chọc đến ngài đại khai sát giới?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tô Yên ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, chậm rãi nói:

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

“Có liên quan đến ngươi sao?”

 

Lời này thốt ra, khiến Tưởng Tùng nghẹn lời.

 

Nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ nho nhã:

 

“Tại hạ là một trong năm vị phong chủ của Khanh Ngọc Sơn, lời nói ra, vẫn có chút sức thuyết phục, ngài đem sự tình nói ra, cũng dễ tìm được công đạo.”

 

Nói rồi, hắn dừng một chút, tầm mắt vô tình liếc đến Phượng Dụ sau lưng Tô Yên.

 

Thần sắc ngưng lại.

 

Nhưng rất nhanh đã dời đi, rồi nói tiếp:

 

“Nếu như là lỗi của sư muội, tại hạ thay nàng nói lời xin lỗi, nếu là lỗi của ngài, môn đồ của Khanh Ngọc Sơn cũng không phải dễ dàng bị bắt nạt như vậy.”

 

Lúc này, Lương Lan Nhất sắc mặt trắng bệch ở một bên đột nhiên nhảy ra:

 

“Tưởng phong chủ, cô ta vô cớ đ.á.n.h ta bị thương, biểu tỷ vì ta đòi lại công đạo, lại bị cô ta vô duyên vô cớ đ.á.n.h bị thương. Cô ta là ma tu, không có gì để nói với cô ta cả!”

 

Tô Yên liếc nhìn những món ăn trên bàn của mình, vẫn chưa ăn xong, chỉ cảm thấy có chút lãng phí.

 

Những người này thật sự ồn ào quá.

 

Làm cho cô cũng mất cả hứng ăn.

 

Nói chuyện với đám người này, còn không bằng đi nói chuyện phiếm với Tiểu Hồng.

 

Cứ mãi nói nhảm nhiều như vậy, tám cây gậy tre cũng không đ.á.n.h tới được chủ đề.

 

Tô Yên thấy người tên Tưởng Tùng lại định mở miệng nói những lời thao thao bất tuyệt, cô lên tiếng:

 

“Ngươi còn nói nhảm nữa, cả phòng các ngươi, đều sẽ c.h.ế.t ở đây.”

 

Vừa dứt lời, người tên Tưởng Tùng lại sững sờ.

 

Tô Yên cau mày, xoay người, kéo Phượng Dụ đang đứng ở góc, nhanh chân đi ra ngoài.

 

Cô lẽ ra nên đem tất cả tôi tớ trong giáo ra ngoài.

 

Tiểu Hoa nói, trước đây nguyên thân, mang theo tôi tớ đông đảo, nơi đi qua người khác đều phải tránh xa.

 

Cô chỉ đem Tiểu Dụ ra ngoài, thiếu đi một chút uy thế.

 

Mới khiến cho họ từng bước từng bước xông tới như vậy, còn nhất quyết phải cùng cô lý luận những thứ không thể hiểu được.

 

Tô Yên kéo Phượng Dụ đi ra ngoài.

 

Chờ đến khi đi ra xa, Phượng Dụ chậm rãi lên tiếng:

 

“Giáo chủ lại không đại khai sát giới, thật là phúc khí của bọn họ.”

 

Tô Yên nghe xong, nghiêm túc gật gật đầu:

 

“Ừm, quả thực.”