Phượng Dụ hắn, tu chính là thanh tu, nói cho hay thì gọi là thanh tâm quả dục.
Nói khó nghe hơn, chính là lạnh lùng ích kỷ.
Sư phụ hắn nói, hắn là thiên tài trăm năm khó gặp, thậm chí là ngàn năm khó gặp của giới thanh tu.
Bởi vì hắn từ lúc tu luyện đến nay, chưa từng có tâm ma.
Đối với người khác mà nói, thế tục gian luôn có những rào cản không thể vượt qua, luôn có những vương vấn hồng trần, có vướng bận, thì nhất định sẽ có tâm ma.
Nhưng hắn không có, không có vướng bận, không có tâm thương, cũng không có tình yêu cuồng nhiệt.
Trái tim hắn, dường như đã c.h.ế.t.
Người khác vì những chuyện hồng trần đó mà sống đi c.h.ế.t lại, trong mắt hắn, chỉ là một nụ cười khẩy, đến một tiếng cảm thán cũng không có.
Sư phụ nói, hắn may mắn là vào thanh tu môn, nếu đi theo ma tu, đó sẽ là một đại họa cho thế gian.
Đối với điều này, phản ứng của hắn cũng là nhàn nhạt.
Phật nói từ bi tâm, hắn không có.
Ma muốn sát lục tâm, hắn cũng không có.
Hắn như một tảng băng, dù cho ngàn vạn người c.h.ế.t dưới mí mắt hắn, e rằng hắn cũng sẽ không có chút d.a.o động nào.
Nhưng bây giờ, trái tim này, đã có d.a.o động.
Vốn dĩ chỉ cảm thấy vị Ma giáo giáo chủ bị thay đổi nội tâm này, có chút thú vị, liền định giữ lại xem thêm một chút.
Không ngờ xem đi xem lại, lại khiến mình động lòng.
Tận mắt chứng kiến cô bị con rắn hai đầu đó đ.á.n.h trúng, nghe câu nói “nhược điểm bại lộ trước mắt” của cô, tim như bị bóp nghẹt.
Bị một bàn tay nhẹ nhàng níu lấy, kéo qua kéo lại, hoàn toàn không thể tự chủ.
Hắn cười.
Cười có chút bất đắc dĩ.
Nhưng động tác trên tay rất nhanh, hắn ôm lấy Tô Yên, hai người thân thể đổi vị trí cho nhau.
Tiếp đó, xung quanh thân thể dâng lên một luồng kình khí màu xanh nhạt như sóng nước.
Mà thanh Thủy Quang Băng Nhận đang nằm trên mặt đất như một xác c.h.ế.t lại có phản ứng, sinh ra cộng hưởng rung động khe khẽ, giây tiếp theo liền bay đến tay Phượng Dụ.
Hắn cụp mắt liếc nhìn.
Nhìn con rắn hai đầu đang điên cuồng vung vẩy ở đằng kia, giây tiếp theo giơ tay lên, Thủy Quang Băng Nhận nhanh chóng bay ra, trực tiếp cắm vào bảy tấc của con rắn hai đầu.
Trong nháy mắt chặt thành hai nửa.
Con rắn hai đầu lập tức bị diệt.
Tô Yên bị hắn ôm chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong đầu vang lên một giọng nói:
“Ting, chúc mừng ký chủ đã thắp sáng ngôi sao vàng thứ hai.”
Tô Yên ngẩng đầu lên nhìn.
Vừa hay liền thấy thanh Thủy Quang Băng Nhận đó với tốc độ mắt thường có thể thấy được, vui vẻ bay trở về tay Phượng Dụ.
“Ầm” một tiếng.
Con rắn hai đầu ngã xuống đất.
Máu chảy đầy đất.
Tô Yên nhìn con rắn đó, rồi lại nhìn Tiểu Dụ.
Trong lòng Phượng Dụ căng thẳng, tưởng rằng cô định hỏi về việc tu vi của mình đột nhiên tăng cao.
Kết quả lại nghe cô lên tiếng:
“Thanh Thủy Quang Băng Nhận này dường như nghe theo sự sai khiến của ngươi. Cho ngươi đấy.”
Phượng Dụ đưa thanh Thủy Quang Băng Nhận trong tay đến trước mặt Tô Yên, lắc đầu:
“Là do giáo chủ vất vả đoạt được, sao có thể tiện tay đưa cho Tiểu Dụ?”
Tô Yên liếc hắn một cái, khẩu khí rất đương nhiên:
“Kiếm là của ta, ngươi cũng là của ta.”
Cho ngươi dùng, cũng không có gì khác biệt.
Phượng Dụ sững người, sau đó ôm cô cười nhạt:
“Giáo chủ đại nhân nói phải, Tiểu Dụ là của giáo chủ.”
Câu nói sau của Tô Yên, khiến Phượng Dụ nghe được rất vui vẻ.
Khóe môi cười không sao kìm lại được.
Mà Tiểu Hồng đang bị dọa sợ, lại nghe theo chỉ huy của Cổ Vương, chạy đến trước mặt con rắn hai đầu đã c.h.ế.t.
“Mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng!”
Đồ ngốc, ăn gan của nó, đào hai cái đầu của nó ra.
Tiểu Hồng do dự trước cái xác này.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Ăn thịt thì ăn không ít, nhưng là ăn đồng loại.
Tiểu Hồng phun lưỡi rắn, có chút do dự.
Cổ Vương cho rằng nó ngu ngốc không biết nên làm thế nào, tức đến sắp giậm chân:
“Mắng mắng mắng mắng này mắng!!”
Ngươi mau há miệng c.ắ.n đi! Răng nanh của ngươi mọc ra để làm cảnh à?!