Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 305: Tiên Tôn, Nhập Ma 35



Tưởng Tùng hoàn hồn, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt, mãi không giãn ra.

 

Vừa rồi, cảm giác của anh sẽ không sai, đó chính là Thiên Nguyên Đan.

 

Viên đan d.ư.ợ.c đó, anh chỉ tình cờ một lần, nhìn thấy ở chỗ chưởng môn.

 

Chưởng môn quý nó như báu vật, cũng chỉ cho anh xem qua một lần, đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy, lại có đan d.ư.ợ.c bản thân chứa đựng linh khí, là t.h.u.ố.c chữa nội thương, lại cũng là d.ư.ợ.c liệu phụ trợ tốt nhất để nâng cao tu vi.

 

Có viên t.h.u.ố.c này, có thể nâng cao xác suất thành công khi đột phá tu vi lên gấp ba lần.

 

Điều này tương đương với siêu cấp bảo mệnh đại nhân sâm trong thế giới của người phàm.

 

Chỉ cần bạn còn một hơi thở, nó có thể giữ mạng cho bạn.

 

Không những có thể giữ mạng, chỉ cần cho nó thời gian, nó có thể chữa khỏi toàn bộ nội thương của bạn.

 

Đây là vì đan d.ư.ợ.c này quá nghịch thiên.

 

Thiên Nguyên Đan cũng là đan d.ư.ợ.c duy nhất sau khi luyện chế hoàn thành, sẽ phải trải qua lôi kiếp.

 

Bạn có thể tin được không? Một viên đan dược, lại phải trải qua lôi kiếp.

 

Bởi vì ông trời cũng không cho phép đan d.ư.ợ.c như vậy tồn tại.

 

Hiện tại chỉ biết, thế gian này, cũng chỉ có một viên đó của chưởng môn.

 

Tuy chỉ thấy qua một lần, nhưng một lần đó, đã khiến anh ký ức sâu sắc.

 

Cho nên sẽ không sai.

 

Hơi thở vừa rồi, chính là của Thiên Nguyên Đan.

 

Nhưng, tại sao ở đây lại xuất hiện hơi thở của Thiên Nguyên Đan?

 

Sau này, chưởng môn đã từng vô cùng khác thường bế quan ba tháng, lúc gặp anh cũng là thở ngắn than dài.

 

Cuộc đối thoại giữa chưởng môn và anh, anh cũng từng nhớ rất rõ:

 

“Tưởng Tùng, vốn dĩ, ngươi là đệ tử ta ưng ý nhất, ta cũng có ý định sau này sẽ truyền vị trí chưởng môn cho ngươi, kể cả Thiên Nguyên Đan. Nhưng mà… ai, e rằng, Thiên Nguyên Đan không thể cho ngươi được.”

 

Lúc đó Tưởng Tùng nghe được những lời đó, rất kinh ngạc, trách không được chưởng môn sẽ cho mình xem Thiên Nguyên Đan.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Anh kìm nén sự kích động hỏi:

 

“Chưởng môn, vậy tại sao lại thay đổi chủ ý?”

 

Chưởng môn lúc đó đã nói gì nhỉ?

 

À, đúng rồi:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ta dùng Thiên Nguyên Đan đó, cùng Phượng Dụ làm một cuộc giao dịch, cũng coi như là vì toàn bộ Tu Tiên giới mưu một lần phúc lợi.”

 

Nhìn ra được, chưởng môn vẫn rất đau lòng.

 

Ông đã đem viên Thiên Nguyên Đan đó, cho Tiên Tôn.

 

Mà bây giờ, hơi thở của Thiên Nguyên Đan lại xuất hiện ở đây, cho nên rất có khả năng Tiên Tôn cũng ở đây, lại còn bị nội thương vô cùng nghiêm trọng.

 

Tưởng Tùng nghĩ, giọng nói tăng thêm chút:

 

“Nhanh lên! Chúng ta đi xem!”

 

Nói rồi, Tưởng Tùng liền nhanh chóng đi về phía sâu trong hang động.

 

Lương Lan và Lương Vân Nguyệt nhìn nhau một cái, cũng vội vàng đuổi kịp, đi vào trong.

 

Sâu trong hang động.

 

Tô Yên cảm nhận được nội thương trong cơ thể đang dần hồi phục, có chút kinh ngạc.

 

Giây tiếp theo, đã bị Phượng Dụ bế ngang lên.

 

Liền nghe thấy giọng Phượng Dụ:

 

“Giáo chủ bị thương, không nên đi lại nhiều, Tiểu Dụ ôm ngài ra ngoài.”

 

Tô Yên dĩ nhiên sẽ không kháng cự, dù sao cô cũng thấy nam sủng của mình có vẻ hơi áy náy.

 

Cô gật gật đầu.

 

Phượng Dụ liền ôm Tô Yên đi ra ngoài.

 

Tiểu Hồng vẫy đuôi ung dung đi theo sau hai người.

 

Họ muốn ra khỏi hang động, mà vừa hay, đám người Tưởng Tùng lại muốn vào trong hang động.

 

Tại lối hành lang hẹp này, hai đám người gặp nhau.

 

Ánh mắt Tưởng Tùng gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên.

 

Bởi vì, lúc này xung quanh cơ thể Tô Yên tràn ngập một luồng linh khí rất nhạt.

 

Một ma tu, lại còn là kẻ bạo ngược tàn nhẫn nhất, sao có thể có linh khí như vậy.

 

Chỉ có một khả năng!

 

Viên Thiên Nguyên Đan đó, chính là bị cô ta ăn mất!!

 

Tưởng tượng đến, viên Thiên Nguyên Đan vốn dĩ nên thuộc về mình bây giờ lại vào bụng người khác, Tưởng Tùng liền nắm chặt trường kiếm.

 

Viên Thiên Nguyên Đan đó, vốn nên là của hắn!!