Tác giả: Tần Nguyên
Sau một hồi trầm mặc: “Ta nhớ rõ, tuy ngươi là Thanh tu, nhưng tu vi nông cạn.”
Phượng Dụ ôm Tô Yên, cúi đầu, rất nghiêm túc nhìn nàng: “Đó là cố ý muốn cho nàng nghĩ như vậy.” Hắn nhẹ nhàng sờ đầu Tô Yên, chỉ cảm thấy càng nhìn nàng, càng muốn thân mật.
Hắn không muốn che giấu quá nhiều. Chỉ cần nàng hỏi, hắn liền nói. Muốn biết cái gì, đều nói cho nàng.
Tô Yên đầu tiên là nhíu mày, nghiêm túc nhìn hắn hồi lâu. Mãi sau, nàng mới lên tiếng: “Ta là Giáo chủ của ngươi, ngươi là nam sủng của ta. Ngươi nghe lời ta, trước kia là, sau này cũng phải là.”
Phượng Dụ sững sờ, hắn tưởng Tô Yên sẽ truy hỏi một vài chuyện về thân phận của hắn. Kết quả, nàng lại nói lời này. Khóe môi hắn nhợt nhạt, cười đẹp như ngọc. “Vâng, Giáo chủ của ta.”
Tô Yên vừa nghe thấy hắn đồng ý, liền hài lòng. “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Phượng Dụ không nói gì thêm, lại lần nữa ôm Tô Yên bế lên, ôm vào lòng. Vừa đi, vừa hỏi: “Giáo chủ không muốn g.i.ế.c bọn họ?”
“Không quan trọng.” G.i.ế.c cũng được, không g.i.ế.c cũng được, vốn dĩ đối với nàng mà nói, không quá quan trọng. Nhưng hiện tại, nàng vẫn muốn rời khỏi nơi này hơn. Cho nên mới lười dây dưa với bọn họ.
Chờ đến khi bọn họ đi ra hơn mười mét, Tưởng Tùng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này, phía sau truyền đến tiếng “tê tê tê” của lưỡi rắn. Sống lưng hắn cứng đờ, sau đó liền thấy một con mãng xà hoa văn đen đỏ, thần sắc ngạo nghễ nghênh ngang lượn hình chữ S, d.a.o động về hướng Tô Yên rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiểu Hồng vẫy vẫy cái đuôi, đuôi rắn còn cuốn khối ma thạch màu xanh nhạt kia. Nó lên tiếng: “Tê tê tê tê tê?” (Tô Yên nói, muốn ngươi ăn khối đá lam lam kia.) Cổ Vương lên tiếng: “Mắng mắng mắng mắng mắng mắng.” (Tìm chỗ an toàn, ta từ từ tiêu hóa.)
Kết quả, Tiểu Hồng vẫn khắp nơi tìm kiếm nơi an toàn. Đối với Tiểu Hồng và Cổ Vương, Tô Yên vẫn luôn ở trong trạng thái thả rông. Đến vị diện nào đó, liền thả ra, sau đó, tự sinh tự diệt. Chờ đến khi chúng chơi đủ rồi, liền sẽ tự động lại d.a.o động về bên Tô Yên.
Đối với việc Tiểu Hồng lại lần nữa chơi mất tích, Tô Yên cũng không đặc biệt để tâm.
Chờ đến khi bọn họ đều đi ra khỏi cửa hang. Lương Lan Nhất lau vết m.á.u khóe môi, vội vàng đi đỡ Lương Vân Nguyệt dậy. “Biểu tỷ!” Sắc mặt Lương Lan Nhất vội vàng.
Lương Vân Nguyệt ho ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt yếu ớt đáng sợ. Vốn dĩ đã bị trọng thương, cách một ngày lại lần nữa bị thương nặng, giờ đây tuy không c.h.ế.t, nhưng chỉ sợ tu vi của mình muốn thụt lùi, thậm chí, rất có khả năng còn sẽ rơi xuống tổn thương không thể cứu vãn. Lương Vân Nguyệt bày ra tư thế đả tọa, vận công chữa thương.
Lương Lan Nhất thủ bên cạnh Lương Vân Nguyệt, sắc mặt rất tệ. Nàng ta làm sao cũng không ngờ, Ma đầu như vậy, thế mà lại cường đại đến thế. Biểu tỷ nàng ta cùng Tưởng Tùng chính là Phong chủ Khanh Ngọc Sơn, được người tôn kính, tu vi cao cường. Nhưng, thế mà đồng thời đều bại cho Ma đầu kia.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Không chỉ thế, nam sủng suy nhược ban đầu nàng ta tưởng cần cứu giúp, tu vi cũng sâu không lường được. Hắn là Thanh tu! Giờ đây, thế mà đi theo một Ma tu lăn lộn cùng nhau. Không chỉ thế, thậm chí còn trợ Trụ vi ngược. Hắn còn không hổ thẹn với thân tu vi kia của mình?!
Nghĩ đến đây, Lương Lan Nhất liền vô cùng không cam lòng. Bên cạnh, Tưởng Tùng bình tĩnh nhìn hồi lâu, lên tiếng nói: “Ta đi vào trong xem tình hình.” Nói đoạn hắn xoay người đi vào trong.
Một nén nhang sau, hắn trở về. Cảm xúc của hắn khó lường. Một phần rất lớn, là bị nam sủng bên cạnh Tô Yên cùng viên Thiên Nguyên đan kia kích thích.