Tô Yên cầm thiệp nhìn nửa ngày, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Độc Lão Nhi: “Khanh Ngọc Sơn bảo tàng gì? Lương Vân Nguyệt là ai?”
Độc Lão Nhi kinh ngạc nửa ngày, sau đó hận sắt không thành thép: “Trách không được bị hạ bái thiếp, ta xem ngươi là đáng đời! Mỗi ngày trầm mê nam sắc, ta xem nam sủng kia của ngươi rất có khả năng chính là đối phương phái tới mê hoặc ngươi.”
Bên ngoài ồn ào đến mưa gió nổi lên, toàn bộ Thanh tu nhân sĩ, hiện tại đều chung cùng kẻ địch tiến hành thảo phạt, kết quả nhân vật chính thế mà một chút cũng không biết tình.
Theo sau, Độc Lão Nhi giải thích: “Một tháng trước, bảo tàng tông sư Khanh Ngọc Sơn bị trộm, Phong chủ Lương Vân Nguyệt bị g.i.ế.c, Kim Đan bị đào đi. Biểu muội Lương Vân Nguyệt là Lương Lan Nhất chứng thực, là tận mắt nhìn thấy, người đ.á.n.h cắp bảo tàng, g.i.ế.c Lương Vân Nguyệt chính là ngươi.”
Tô Yên nhéo bái thiếp nhìn nửa ngày: “Cho nên, bọn họ muốn tìm ta thảo một lời giải thích?”
Độc Lão Nhi hừ nhẹ, từng câu từng chữ: “Không phải thảo lời giải thích, là muốn ngươi đền mạng.” Chuyện này, chỉ là một cái ngòi nổ, do Chưởng môn Khanh Ngọc Sơn hạ lệnh tập kết tất cả Thanh tu nhân sĩ, ba ngày sau đi Quan Ninh Cốc, c.h.é.m g.i.ế.c Ma giáo Giáo chủ tại đó. Cho dù Tô Yên không đi, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua nàng. Một trận đại chiến, sớm muộn gì cũng phải tiến hành.
Tô Yên nhéo tấm bái thiếp, lên tiếng: “Nếu là bảo tàng này không phải ta trộm, nếu người này không phải ta g.i.ế.c thì sao?”
Độc Lão Nhi cười: “Ngươi đang đùa giỡn gì vậy?” Lời này, ngay cả Độc Lão Nhi cũng không tin. Có lẽ là bản tính tàn ngược của Tô Yên đã cắm rễ quá lâu, mà Thanh tu lại từ trước đến nay lấy chính nghĩa công bằng làm chiêu bài. Cán cân nghiêng về phía nào, đã vô cùng rõ ràng. Dù cho chuyện này, căn bản có thể là bịa đặt. Nhưng toàn bộ Tu Tiên giới, cả Thanh tu lẫn Ma tu đều nhận định chuyện này chính là do Tô Yên làm.
Độc Lão Nhi cười xong, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tô Yên. Mi mắt hắn nhảy dựng: “Thật không phải ngươi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Yên lắc đầu. Độc Lão Nhi trầm mặc. Sau đó, khom lưng vỗ vỗ vai Tô Yên: “Chuyện này ngươi tính toán làm sao bây giờ?”
Tô Yên cẩn thận nghĩ nghĩ. Ngô, Tiểu Hoa từng nói, nguyên thân sau này sẽ bị mọi người trong giới Thanh tu thảo phạt. Hẳn là chính là lần này đi? Trong lúc suy nghĩ, nàng lên tiếng: “Đi xem.”
Độc Lão Nhi lại lần nữa gật đầu, trầm tư: “Chìa khóa tàng bảo khố kia của ngươi, ngươi để chỗ nào rồi?”
“Ân?”
“Quốc không thể một ngày vô quân, Ma giáo không thể một ngày vô Giáo chủ, nếu ngươi c.h.ế.t ở Quan Ninh Cốc, ta sẽ chăm sóc Ma giáo Giáo chủ cho ngươi, tàng bảo khố của ngươi, ta cũng giúp ngươi thu thập, ngươi hiện tại trước đưa chìa khóa cho ta, vạn nhất c.h.ế.t rồi, cửa tàng bảo khố kia của ngươi chẳng phải ai cũng không mở ra được sao?” Hắn từng lời từng chữ, sắp xếp hậu sự cho Tô Yên. Theo sau chợt nhớ ra điều gì: “À đúng rồi, nam sủng ngươi thích nhất kia, chờ ngươi c.h.ế.t rồi, ta cũng phải nghiên cứu cẩn thận xem rốt cuộc hắn có chỗ nào khiến ngươi mê muội đến vậy.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Lúc nói chuyện, hắn duỗi tay vỗ vỗ cánh tay Tô Yên để an ủi. Mà lúc này, Phượng Dụ đang mặc một thân thanh y, xách theo hộp đồ ăn xuất hiện bên bờ hồ. Sắc mặt hắn có một khoảnh khắc thay đổi thất thường. Đưa tay lên, che lại vị trí ngực.
Tu vi của hắn, sớm đã đến bình cảnh. Mấy tháng trước nên bế quan tu luyện, đột phá bình cảnh, tiến thêm một bước. Không ngờ xuất hiện Tô Yên biến số này, liền vẫn luôn chần chừ không bế quan. Hiện giờ lực lượng có dấu hiệu phản phệ, chỉ sợ không bế quan không được.
Độc Lão Nhi vừa ngẩng mắt liền nhìn thấy Phượng Dụ, hắn vốn định thân mật hơn với Tô Yên một chút, kích thích nam sủng này. Kết quả không ngờ, lời nói vốn đang êm đẹp, Tô Yên đột nhiên giơ tay liền công kích tới.