Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 342: Điện cạnh đại thần, đừng tự bế (11)



 

Chiếc xe đưa Tô Yên đến tận căn hộ cô thuê.

 

Sau đó mới rời đi.

 

Tô Yên làm gia sư cho Kỷ Tinh Vũ không phải ngày nào cũng dạy.

 

Mỗi tuần ba ngày, mỗi lần hai giờ học.

 

Thanh toán theo tuần.

 

Buổi học hôm nay là buổi thứ ba trong tuần.

 

Theo lý mà nói, ba ngày còn lại trong tuần sẽ không gặp Kỷ Tinh Vũ nữa.

 

Nhưng, vào ngày thứ ba sau đó.

 

Sáng sớm, cô nhận được điện thoại của Kỷ Tinh Vũ.

 

Khi nghe điện thoại, Tô Yên vừa mới tỉnh.

 

Thành ra giọng nói khi nói chuyện có vẻ ngái ngủ, hơi ngơ ngác.

 

"Alo?"

 

Đầu dây bên kia lại rất sốt ruột.

 

"Cô giáo, cái kẹo sữa lần trước của cô, còn không ạ?"

 

"Ừm?"

 

Tô Yên nghi hoặc.

 

Giọng Kỷ Tinh Vũ càng lúc càng sốt ruột: "Cô giáo, tôi đã cho tài xế đến dưới nhà cô rồi, xin cô đến đây một chuyến, và mang theo viên kẹo sữa lần trước cô đã cho anh tôi."

 

Tô Yên nghe thấy Kỷ Tinh Vũ nhắc đến Kỷ Diễn, cuối cùng cô cũng tỉnh táo hơn chút.

 

Sau đó lên tiếng: "Được."

 

Tiếp theo, mặc quần áo, rời giường.

 

Rửa mặt đ.á.n.h răng qua loa xong, bước ra khỏi nhà, phát hiện một chiếc xe Audi màu đen đang đậu ở cửa.

 

Cô mở cửa xe, ngồi vào.

 

Hai mươi phút sau, cô lại lần nữa xuất hiện ở căn biệt thự kia.

 

Kỷ Tinh Vũ vẫn đứng ở cửa, thấy Tô Yên bước xuống từ xe.

 

Trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, anh ta đi đến trước mặt Tô Yên, hỏi:

 

"Cô giáo, mang kẹo đến chưa ạ?"

 

Tô Yên lục túi, lấy ra một viên kẹo sữa dâu tây.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Cái này?"

 

Kỷ Tinh Vũ thấy vậy, mới nhẹ nhàng thở phào.

 

Sau đó, đưa tay nhận lấy viên kẹo đó, quay người vội vã đi vào biệt thự.

 

Tô Yên theo sau, cũng đi vào.

 

Kỷ Tinh Vũ đi đến căn phòng đó, tiến vào mép giường.

 

Kỷ Diễn đang chìm vào giấc ngủ sâu.

 

Anh ta nhẹ nhàng, chậm rãi đặt viên kẹo sữa dâu tây đó bên cạnh gối đầu của Kỷ Diễn.

 

Không dám thở mạnh, sau đó lại chậm rãi bước ra ngoài.

 

Cho đến khi Kỷ Tinh Vũ đi đến phòng khách, anh ta mới nhẹ nhàng thở ra.

 

Vị bác sĩ tâm lý họ Trương đứng cạnh cửa, từ lúc Tô Yên bước vào, sự chú ý của ông ta vẫn luôn ở trên người Tô Yên.

 

Nhưng lại không tiến lên chào hỏi.

 

Tô Yên lên tiếng hỏi:

 

"Kỷ Diễn bị làm sao vậy?"

 

Kỷ Tinh Vũ kéo kéo áo sơ mi, ngồi phịch xuống ghế sô pha bọc da.

 

Biểu cảm trên mặt so với vừa nãy đã nhẹ nhõm hơn không ít.

 

Anh ta gãi đầu:

 

"Sáng nay, tôi định vào nói chuyện với anh ấy, anh ấy đêm qua đã dùng t.h.u.ố.c ngủ nên chưa tỉnh lại.

 

Lúc tôi đi ra, thấy bên cạnh gối anh ấy có một viên kẹo, viên kẹo đó đã để ở đó ba ngày rồi, tôi tưởng anh ấy không muốn ăn, nên ăn thay anh ấy."

 

Kỷ Diễn từ trước đến nay không thích đồ ngọt, lại vì phải dùng t.h.u.ố.c lâu dài, nên khẩu vị rất thanh đạm.

 

Anh ta thấy viên kẹo đó cứ để ở đầu giường, còn tưởng anh trai mình không thích, nên tiện tay lấy ăn.

 

Nào ngờ, anh ta vừa ăn xong viên kẹo đó, Kỷ Diễn liền tỉnh.

 

Việc đầu tiên khi tỉnh dậy của anh ấy, không phải là chào Kỷ Tinh Vũ, mà là theo bản năng tay sờ về phía bên gối.

 

Khi nhìn thấy động tác đó của anh trai mình, trực giác đầu tiên của Kỷ Tinh Vũ là cảm thấy không ổn.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Nhưng điều kỳ lạ là, Kỷ Diễn chỉ dừng lại một chút, không nói gì cả, chỉ ngồi trên giường ngẩn người.

 

Khuôn mặt tái nhợt, mặc đồ bệnh, mắt rũ xuống, mang theo vẻ ốm yếu.

 

Kỷ Tinh Vũ còn đang nghi hoặc, sau đó, bác sĩ Trương liền chạy vội vào.

 

Sau đó nói vài câu với Kỷ Diễn, cho anh ấy uống vài viên t.h.u.ố.c ngủ, liền ngủ thiếp đi.

 

Kỷ Diễn vừa ngủ, bác sĩ Trương liền với vẻ mặt ngưng trọng, gần như ép buộc bản thân phải đi tìm cho bằng được viên kẹo giống y hệt viên kẹo kia.