Ông nói: “Sợ cái gì, cho dù thật sự sốc, có cậu ở đây, lập tức làm phẫu thuật hồi sức tim cho cậu ấy, không c.h.ế.t được đâu.”
Vị bác sĩ kia nghe xong, càng cảm thấy hoang đường: “Ông đang liều mạng lôi kéo trên cơ sở cậu ấy sẽ không c.h.ế.t sao?”
Bác sĩ Trương thở dài: “Cậu nói xem, còn có cách nào khác không? Nếu có biện pháp tốt hơn, tôi có cần phải đặt cược vào một người xa lạ như thế này không??”
“Ông có thể mời người chuyên nghiệp hơn đến giúp đỡ cậu ấy.”
“Đúng, nhân tài tốt nghiệp tâm lý học chuyên nghiệp, từ các trường đại học lớn thì đầy rẫy, trước đây không phải cũng đã thử mời họ đến bầu bạn với Kỷ Diễn để mở lòng sao? Cậu xem Kỷ Diễn lúc nào tỏ ra để tâm chưa? Cậu ấy hiện tại ngay cả bản thân mình còn không để tâm!”
Nói rồi, bác sĩ Trương cũng kích động. Cuối cùng, cả hai đều im lặng.
Sở dĩ bác sĩ Trương chọn Tô Yên, là vì ông thấy Kỷ Diễn hiếm hoi tỏ ra để tâm đến một chuyện, mà đó chỉ là một viên kẹo do cô gái kia để lại. Điều này quả thực rất ấu trĩ, rất buồn cười. Nhưng, hiện tại, đây là cọng rơm cứu mạng duy nhất.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Đương nhiên, cuộc tranh cãi bên này, không truyền đến tai Tô Yên và Kỷ Diễn được. Bởi vì Tô Yên lúc này dường như hôn quá mãnh liệt.
Chỉ thấy, cả người Kỷ Diễn đều cuộn tròn trong chăn, quay lưng lại với Tô Yên. Cũng không biết là xấu hổ không muốn nói chuyện với Tô Yên, hay là giận dỗi không muốn nói chuyện với Tô Yên.
Tô Yên kéo một góc chăn, mơ màng chớp mắt. Cô rõ ràng đều là làm theo ý cậu ấy mà. Tại sao lại co lại, không muốn nói chuyện với cô?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thế là Tô Yên suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra một lý do, liền lên tiếng: “Tôi có phải hôn làm cậu đau rồi không?” Cơn đau ảo giác của cậu ấy lại tái phát, nên mới co lại sao?
Sau đó, chỉ thấy người đang trốn trong chăn lông kia không hề có chút phản ứng nào. Tô Yên đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng do dự. Cậu ấy đây là ý không muốn gặp cô sao??
Cô lưỡng lự: “Hay là ngày mai tôi lại đến tìm cậu, cậu nghỉ ngơi trước nhé?” Câu nói này của cô, cuối cùng cũng khiến người trên giường khẽ nhúc nhích cơ thể, nhưng không quay đầu lại, cũng không nói gì.
Tô Yên l.i.ế.m môi, đây là ý muốn cô đi phải không? Thế là, cô đành chấp nhận rời khỏi mép giường. Đi đến cửa, cô nói: “Cậu nghỉ ngơi cho khỏe, sau này tôi lại đến tìm cậu nha.”
Cô vừa nói xong, liền nghe thấy người trên giường phát ra một tiếng nức nở nho nhỏ. Sau đó, Tô Yên đi rồi.
Chờ đến khi cô rời khỏi biệt thự, cô vẫn còn nghĩ, là cậu ấy cảm thấy mình hôn quá nhiều lần, hay là không đủ dịu dàng? Có lẽ là cô đi quá nhanh, nên đã bỏ lỡ câu nói mà người cuộn trong chăn nói ra sau một lúc rất lâu: “Tôi, không đau.”
Lúc này Kỷ Diễn, chậm rãi xoay người lại, phát hiện Tô Yên không còn nữa. Cậu ngây người. Rồi rũ mắt xuống. Cậu không có ý muốn cô rời đi.
Nhưng, vì quá căng thẳng, cậu đã lặp lại trong lòng vài lần, mới có thể thốt ra lời. Nhưng, cô đã đi rồi. Khoảnh khắc đó, Kỷ Diễn cảm thấy, mình quá vô dụng.
Cậu đưa tay, chạm vào môi mình. Nơi đó vẫn còn đau rát. Nhưng, không biết là do cô hôn quá nhiều lần, hay là do quá căng thẳng, cơn đau đó dường như giảm đi rất nhiều. Ít nhất là không đau đến mức ngất đi, chỉ là hơi đau một chút.
Cậu ngước mắt lên, nhìn thoáng qua cửa phòng một lần nữa. Sau đó xác nhận, cô thật sự đã đi rồi. Kỷ Diễn nắm chặt viên kẹo trong tay, trong đầu không ngừng nghĩ về những lời cô nói trước khi đi. Ban đầu cô nói là ngày mai lại đến thăm cậu. Sau đó, cô lại nói, sau này lại đến thăm cậu. Vậy, có phải là vì mình cứ im lặng, cô chán ghét mình rồi không?