Trong mắt Nguyên Hân Lâm lóe lên một tia sáng, tập đề thi trong tay anh ta gần như bị vò nát:
“Vậy trước đây, là cậu cố ý không cho tôi biết thực lực của cậu mạnh như vậy sao?”
Tô Yên ngơ ngác một lúc.
Mỗi từ anh ta nói, cô đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì hình như không thể hiểu được.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía anh ta, nghi hoặc:
“Cậu muốn nói gì?”
Nguyên Hân Lâm bị ánh mắt trong sáng của cô nhìn chằm chằm, có một khoảnh khắc cảm thấy tâm tư mình thật xấu xa.
Anh ta điều chỉnh lại vẻ mặt, cười nói:
“Tôi muốn nói, trước đây cậu tỏ tình với tôi, là thật lòng sao?”
Tô Yên nhìn Nguyên Hân Lâm, cũng không thể hiểu tại sao anh ta lại đột nhiên hỏi câu hỏi này.
Cuối cùng trong trí nhớ của cô, Nguyên Hân Lâm đã từ chối nguyên thân.
Nhưng mà, trước đây nguyên thân tỏ tình với anh ta, chắc là thật lòng nhỉ?
Nghĩ quá sâu, khiến đầu cô đau.
Cô khẽ nhíu mày, cúi đầu xuống.
Từ tốn nhai viên kẹo sữa trong miệng.
Trong mắt Nguyên Hân Lâm có chút mong đợi, anh ta đang chờ Tô Yên nói.
Thấy cô im lặng.
Không nhịn được lại đến gần hỏi một câu.
Giọng điệu thả lỏng, khiến người ta không chút phòng bị:
“Trước đây cậu tỏ tình với tôi, là thật lòng sao?”
Tô Yên còn chưa nói gì, trong đầu Tiểu Hoa đã nhanh chóng vang lên:
“Ký chủ, ngài phải suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời nhé.”
Tiểu Hoa đã nghiên cứu Nguyên Hân Lâm một lúc lâu, luôn cảm thấy người này rất phù hợp với các tiêu chí của nam phụ độc ác.
Ký chủ bây giờ ngây thơ như vậy, nếu bị người ta lừa, thì chỉ có nước ngồi khóc thôi.
Trong miệng tràn ngập hương sữa dâu, cô ngẩng đầu định nói gì đó.
Bên cạnh đột nhiên có một giọng nói chen vào:
“Tô Yên.”
Giọng điệu lười biếng hòa lẫn chút khó chịu rõ rệt.
Cô nghiêng đầu nhìn, không biết Khương Nhiên đã xuất hiện ở một bên hành lang từ lúc nào.
Cũng có thể hắn đã ở đó từ lâu.
Tô Yên nghiêng đầu nhìn về phía Khương Nhiên, trên mặt lộ ra một nụ cười mềm mại ấm áp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mái tóc mềm mại, nụ cười trong sáng, khiến Nguyên Hân Lâm ngẩn người trong giây lát.
Cô không để ý đến Nguyên Hân Lâm nữa, đi về phía Khương Nhiên.
Tô Yên còn chưa nói gì, Khương Nhiên cúi người, liếc nhìn chân cô.
“Chân sao rồi?”
Nói xong, lại liếc nhìn Nguyên Hân Lâm đang đứng bên cạnh, đầy ẩn ý:
“Có thể đứng đây nói chuyện với người không liên quan lâu như vậy, xem ra cũng không có vấn đề gì lớn.”
Cô l.i.ế.m môi, chớp mắt.
Sao lại cảm thấy Khương Nhiên nói chuyện kỳ lạ vậy?
Giọng nói mềm mại:
“Anh sao vậy?”
Nói xong, thấy bộ dạng mồ hôi đầm đìa của hắn, như thể đã chạy rất lâu.
Cô từ trong túi lấy ra chiếc khăn tay màu trắng của mình, sau đó đặt vào tay hắn.
Không có thêm lời nói nào, nhưng lại khiến trái tim bực bội của Khương Nhiên lập tức dịu lại.
Mẹ kiếp.
Mới từ ngoài trường trở về, không ngờ Tô Yên lại đứng nói chuyện với tên này ở hành lang.
Vừa lại gần, đã nghe được những lời khiến hắn tức điên.
Thế là khiến lời nói của mình, cũng không có chừng mực.
Khương Nhiên nắm chặt chiếc khăn tay của cô, vẻ hung tợn trong mắt tan đi, đuôi mày khóe mắt mang theo ý cười.
Giọng điệu lười biếng:
“Chìa khóa nhà em đâu?”
“Hửm? Ở đây.”
Tô Yên ngoan ngoãn lấy chìa khóa trong túi ra.
Trước khi vào văn phòng, cô vừa mới buộc chiếc móc khóa hình bông hoa nhỏ màu trắng vào.
Sau đó, liền thấy hắn đưa tay lấy qua.
Tháo chiếc móc khóa màu trắng xuống, rồi từ trong túi lấy ra một vật trang trí hình kẹo sữa dâu.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Không chút do dự gắn vào chìa khóa cho cô.
Hắn trả lại chìa khóa cho Tô Yên, trong tay cầm chiếc móc khóa hình bông hoa nhỏ màu trắng.
“Làm trao đổi, cái này để tôi giữ.”
Đôi mắt ngấn nước của Tô Yên nhìn chiếc móc khóa hình kẹo sữa dâu trong tay.
Rồi lại nhìn chiếc móc khóa hình bông hoa nhỏ màu trắng trong tay hắn.