Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 60: Nam chính trùm trường, có điểm cuốn hút 59



Tô Yên nói xong, không thèm liếc nhìn Cố Chỉ thêm một lần nào nữa, cứ thế bước đi.

 

Đi được một đoạn khá xa, Tiểu Hoa vẫn còn ngơ ngác:

 

“Ký chủ, ngài sao vậy?”

 

Nó, ký chủ của nó sao lại thành ra thế này?

 

Rõ ràng nói chuyện lúc nào cũng mềm mại ngoan ngoãn, lần này cảm giác không ổn lắm.

 

Tô Yên không nói gì, vẫn tiếp tục bước đi.

 

Tiểu Hoa lấy hết can đảm:

 

“Ký chủ, nam chính đại nhân hình như hiểu lầm rồi, ngài nói xem bây giờ phải làm sao? Có cần em tra cứu phương pháp trong bảo điển tình yêu cho ngài không?”

 

Tô Yên vẫn im lặng như cũ.

 

“Ký chủ, ký chủ ngài nói gì với Tiểu Hoa đi…”

 

Lần này, hệ thống Tiểu Hoa còn chưa nói xong.

 

Nó đã bị vứt bỏ, vứt, bỏ, rồi.

 

Trên tai Tô Yên còn vương vết máu, trông có vẻ như đã bị cô dùng sức giật phăng xuống.

 

Sau đó, bàn tay trắng nõn giơ lên, chiếc khuyên tai ngọc trai vẽ một đường cong trên không trung, trực tiếp bị ném vào bụi cỏ bên cạnh.

 

Tiểu Hoa sững sờ một lúc lâu mới phản ứng lại, nó, nó, ký chủ không cần nó nữa sao??

 

Chỉ nghe thấy một giọng nói của Tô Yên:

 

“Ồn ào.”

 

Giọng nói vừa dứt, cô cầm ô tiếp tục bước đi, không thèm liếc nhìn bãi cỏ đó thêm một lần nào nữa.

 

Về đến phòng của mình, Tô Yên đóng chặt cửa sổ, kéo rèm lại, và bật đèn sáng nhất.

 

Cô đứng dưới ánh đèn, một lúc lâu.

 

Cô lại ngẩng đầu, đưa tay sờ sờ tai mình.

 

Cắn môi, thở dài.

 

Cô ghét thời tiết mưa.

 

Cái không khí ẩm ướt dính nhớp và tiếng mưa rơi đó sẽ gợi lại những ký ức không tốt của cô.

 

Những ký ức này, sẽ khiến cả người cô rơi vào một trạng thái cảm xúc nhạy cảm.

 

Tình cảm lấn át lý trí, mọi hành động đều là phản ứng lại với những gì bên ngoài mang đến.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cho nên, khi thấy bên ngoài sắp mưa, cô mới muốn cấp thiết về nhà.

 

Như vậy có thể giúp cảm xúc của cô hồi phục lại một chút, giống như bây giờ.

 

Nghĩ kỹ lại, ngoài việc đá Cố Chỉ một cái, hình như mình cũng không làm gì quá đáng.

 

Cô cắn môi, có lẽ vì dùng sức quá, chẳng mấy chốc đã tự cắn sưng đỏ.

 

Lần này cô hoàn hồn lại.

 

Để tâm trạng mình bình ổn hơn, cô không làm gì khác, lên giường ngủ, không nghĩ ngợi gì thêm.

 

Tô Yên ngủ rất sớm, nên đã quên mất người kia vì cô mà tức giận bỏ đi, Khương Nhiên.

 

Tại quán bar.

 

“Anh Khương, anh không thể uống nữa đâu, uống nữa thật sự sẽ có án mạng đấy!!”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

“Anh Khương, anh Khương! Anh, anh đừng uống nữa, xem như em xin anh.”

 

“Mẹ kiếp, chủ quán đâu rồi? Ai mà còn mang rượu đến đây nữa, lão tử đánh c.h.ế.t nó!”

 

Đám bạn chí cốt trước nay chỉ thích hóng chuyện không chê chuyện lớn, lúc này cũng có chút lo lắng nhìn Khương Nhiên say khướt.

 

Vài người xô đẩy nhau nhưng lại có chút sợ hãi Khương Nhiên đang ở bên bờ vực mất kiểm soát.

 

Cuối cùng, vẫn là đẩy Trình Tinh Dương ra chịu trận.

 

Trình Tinh Dương cũng thở dài gãi đầu.

 

Bên cạnh Khương Nhiên bao nhiêu năm nay, còn chưa từng thấy bộ dạng này của hắn bao giờ!

 

Khương Nhiên không uống rượu, không hút thuốc, ngày thường đi chơi với nhau cũng chỉ nhìn bọn họ uống, mấy thứ này hắn trước nay không dính vào.

 

Nhưng nhìn xem bây giờ, chai lọ đầy đất, tàn thuốc vương vãi khắp nơi.

 

Tất cả những thứ này đều là do người phụ nữ kia gây ra!

 

Vì chuyện tối nay, Tô Yên trong lòng Trình Tinh Dương lập tức bị trừ điểm.

 

Trình Tinh Dương cũng cầm lấy một lon bia, mở ra.

 

“Khương Nhiên, qua chuyện tối nay, cậu cũng biết người phụ nữ Tô Yên đó là loại người gì rồi…”

 

Lời còn chưa dứt, ánh mắt của Khương Nhiên đã liếc qua.

 

Thôi đi, rõ ràng là do người phụ nữ kia gây ra, đến bây giờ vẫn còn bênh vực, nói một câu cũng không được sao?

 

Trình Tinh Dương ho một tiếng, không nói gì nữa.

 

Ngồi đó chỉ có thể cùng Khương Nhiên uống hết ly này đến ly khác.