Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 76: Hoàng tử thật bệnh kiều 1



Ngay sau đó, cô lại nghe Tiểu Hoa nói:

“Ký chủ, ngài có được một cơ hội ước nguyện, xin hỏi, ngài có muốn thứ gì không?”

 

“Không có.”

 

“Ngài có thể suy nghĩ kỹ một chút, không cần vội đâu.”

 

Tô Yên suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Kẹo sữa dâu, thế giới nào cũng sẽ có chứ?”

 

“Cái này thì không chắc.”

 

“Vậy ta ước, thế giới nào cũng sẽ có kẹo sữa dâu.”

 

Tiểu Hoa do dự:

“Ngài chắc chắn chứ?”

 

“Ừm.”

 

“Ting, nguyện vọng của ngài đã được thực hiện. Ký chủ, từ nay ngài có thể ăn kẹo sữa dâu ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào, dù xuyên qua bao nhiêu vị diện đi nữa.”

 

“Ồ, được.”

 

“Ký chủ, nếu không còn thắc mắc gì khác, chúng ta sẽ bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo.”

 

“Được.”

 

Ngay khoảnh khắc Tô Yên đồng ý, cô liền ngất đi.

 

Khi tỉnh lại lần nữa, cô phát hiện mình đang ngã bên cạnh một cái ao.

Hòn non bộ, ao cá, hoa cỏ, mọi thứ đều cổ kính, rất có phong vị.

Còn trên người cô, cô đang mặc trang phục của phụ nữ thời xưa, tóc búi cao, chân đi giày vải trắng.

 

Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng vùng vẫy và sặc nước từ dưới ao vọng lên.

 

Tiểu Hoa lên tiếng:

“Ký chủ, nam chính đang ở dưới ao đó!”

Giọng nói của nó không có vẻ gì là hoảng sợ, mà ngược lại còn có chút tò mò.

 

Nhưng ngay khi nó vừa dứt lời, mí mắt Tô Yên khẽ động.

Rõ ràng là người đàn ông dưới ao không biết bơi và đang giãy giụa.

Cô bước về phía trước, tiến lại gần hồ nước.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiểu Hoa lại lên tiếng:

“Ký chủ, ngài định nhảy xuống cứu hắn sao?”

 

Giọng Tô Yên trong trẻo:

“Không.”

 

Dứt lời, cô nhìn quanh tìm kiếm và phát hiện một khúc gỗ cũ kỹ cao bằng một người trong bụi cỏ gần đó.

Nàng dùng sức lôi khúc gỗ đến bên hồ rồi ném thẳng xuống nước.

“Tủm” một tiếng, nước b.ắ.n tung tóe.

 

Cơ thể này của cô rất yếu, chỉ mới ném khúc gỗ xuống nước thôi mà trán đã lấm tấm mồ hôi.

Sắc mặt cô hơi tái nhợt, phải vịn vào bức tượng điêu khắc bên hồ để nghỉ một chút.

 

Có lẽ ông trời cũng không muốn người dưới ao phải chết, khúc gỗ kia trùng hợp lại trôi đến ngay bên cạnh người đàn ông.

Hắn vươn một tay vịn vào khúc gỗ, gần như bật dậy, thoáng cái đã trèo lên được.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Khúc gỗ trôi nổi trong nước, khi đến gần bờ ao, người đàn ông đang định trèo lên.

Bỗng nhiên từ đâu đó vang lên tiếng hét kinh hãi:

“Trời ơi, có người rơi xuống hồ! Mau tới cứu Thất hoàng tử!!!”

 

Tiếng hét chói tai của một cô gái, cùng với tiếng chén trà vỡ, vang rõ mồn một bên tai Tô Yên.

Tô Yên đứng bên hồ, nhìn người đàn ông đang vô cùng chật vật kia.

 

Lúc này, bàn tay đang vịn vào thành hồ của người đàn ông khựng lại, dường như cảm nhận được điều gì, hắn ngẩng đầu lên.

Mái tóc đen ướt sũng xõa xuống, che đi hơn nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi đồng tử của hắn, đen láy và sâu thẳm như có thể nhỏ ra mực.

 

Lúc này, Tô Yên nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần. Cô xách váy lên, không nhìn người dưới ao nữa, cầm lấy chiếc giỏ bên cạnh rồi men theo con đường nhỏ rời đi.

 

Tiểu Hoa ngạc nhiên:

“Ủa? Ký chủ, sao ngài lại đi thế?”

 

“Hắn sẽ không c.h.ế.t đâu.”

Giọng Tô Yên trong trẻo, có lẽ vì tính cách của cô nên nghe có phần dịu dàng.

 

Lúc này, Tiểu Hoa đột nhiên nói:

“Ký chủ, ngài có một phần ký ức cần tiếp nhận, xin hãy tìm một nơi an toàn.”

 

Tô Yên gật đầu đồng ý:

“Được.”

 

Nói rồi, cô tiếp tục bước đi, con đường quanh co, cô cũng không biết mình đã đi vào đâu.

Chỉ thấy xung quanh tiêu điều hoang vắng, hoàn toàn khác với cảnh sắc xa hoa tinh xảo bên ngoài.