Nguyên thân kinh hoàng thất sắc, vội vàng muốn quay về bẩm báo cho Đại hoàng tử, nào ngờ còn chưa ra khỏi cửa đã bị một mũi tên b.ắ.n c.h.ế.t tại chỗ.
Trước khi chết, nàng còn nghe thấy có người kinh hô:
“Tỳ nữ của Đại hoàng tử ám sát Hoàng thượng, người đâu mau tới cứu giá!!”
Đó là câu cuối cùng nàng nghe được, sau đó liền tắt thở.
Tô Yên tiêu hóa hết toàn bộ ký ức.
Cô ngước mắt lên, chớp chớp.
Một lúc lâu sau, cô lên tiếng:
“Tiểu Hoa.”
“Vâng? Ký chủ, có vấn đề gì sao ạ?”
“Nhiệm vụ của ta là tiếp cận nam chính, hay là làm mật thám cho người khác?”
Là một người có trí lực chỉ ở mức 2, đối mặt với thân phận phức tạp như vậy, Tô Yên có chút m.ô.n.g lung.
Tiểu Hoa nhanh chóng lên tiếng:
“Ký chủ, mục tiêu cuối cùng của ngài là làm cho nam chính hoàn toàn tin tưởng ngài.
Khi ba ngôi sao vàng nhỏ trước mắt ngài đều sáng lên, hãy hoàn thành một nguyện vọng của nam chính, nhiệm vụ sẽ kết thúc.”
Thời điểm Tô Yên nhập vào thân thể này, nguyên thân đã trở thành mật thám của Đại hoàng tử, được cử đến bên cạnh Tam hoàng tử được một tháng.
Vừa rồi Tam hoàng tử rơi xuống nước, trông có vẻ là một tai nạn, nhưng thực chất là bị Nhị hoàng tử hãm hại.
Bây giờ đã là mùa thu, thời tiết se lạnh.
Khi Tam hoàng tử được cứu lên, đã thoi thóp, và cũng vì chuyện này mà sau này bệnh tật triền miên.
Ở kiếp thứ hai, nguyên thân cũng đã chứng kiến cảnh này.
Chỉ là nàng hận Tam hoàng tử, chỉ mong hắn c.h.ế.t sớm siêu sinh, nên đã giả vờ không thấy và bỏ đi.
Còn bây giờ, vì Tô Yên nhập vào, nên đã tiện tay cứu Tam hoàng tử.
Còn cục diện sau này có thay đổi hay không, đó là điều không thể đoán trước.
Làm cho người đàn ông vừa rồi hoàn toàn tin tưởng mình sao?
Tô Yên im lặng một lúc, trong đầu hiện lên đôi mắt đen sâu thẳm kia.
Trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này, Tiểu Hoa lên tiếng nhắc nhở:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ký chủ, ngài đang đi đưa tình báo cho Đại hoàng tử Hiên Viên Vĩnh Lâm, tình báo nằm trong chiếc bánh bao trong giỏ của ngài đó.”
Tô Yên cúi đầu, mở chiếc giỏ xách ra.
Lấy ra những chiếc bánh bao còn nóng hổi bên trong, cô từ từ bẻ từng chiếc một.
Cuối cùng, ở chiếc bánh bao dưới cùng, cô tìm thấy một mảnh giấy.
Trên đó chỉ có vài chữ đơn giản:
“Ra cung đến Cẩm Tú khách điếm ở lại một canh giờ.”
Tô Yên liếc nhìn, rồi xé nát mảnh giấy.
Đợi một lúc, một cơn gió lạnh thổi tới.
Cô giơ tay lên, những mảnh giấy vụn ngay lập tức bị thổi bay đi khắp nơi, không biết về đâu.
Sau đó, cô men theo đường cũ trở về.
Ngoan ngoãn cúi đầu, đi theo tư thế và lễ nghi của một tỳ nữ trong trí nhớ, không sai một chút nào.
Tiểu Hoa ở trong khuyên tai tỏ ra vô cùng phấn khích:
“Oa oa oa oa!!! Ký chủ, cố lên! Ký chủ, cố lên!!”
Cảm giác này thật quá kích thích.
Còn kích thích hơn cả bộ phim 007 mà nó từng xem.
Khi cô quay trở lại sân của Tam hoàng tử, vừa bước vào, một tỳ nữ tên Tiểu Nguyệt đã chạy tới.
“Tô Yên, ngươi đi đâu vậy, ta tìm ngươi mãi.”
Tô Yên bị nàng ta kéo về phía hậu viện, cô thắc mắc hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Tiểu Nguyệt ngạc nhiên:
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Ngươi không biết sao? Tam hoàng tử rơi xuống nước rồi!
Bây giờ thái y đang chẩn trị, nếu Tam hoàng tử có mệnh hệ gì, tất cả chúng ta đều khó mà sống yên.”
Nói đến đây, sắc mặt Tiểu Nguyệt có chút sợ hãi.
Tô Yên cúi đầu lắng nghe tỳ nữ này nói, cô không lên tiếng.
Các tỳ nữ bên cạnh nghe Tiểu Nguyệt nói, cũng bắt đầu hoảng sợ.
Nếu Tam hoàng tử xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ ít nhất cũng sẽ bị trị tội hộ chủ bất lực.