Tiểu Hoa chưa bao giờ biết, hóa ra cung đấu cũng có thể nguy hiểm như vậy??
Tô Yên nghe thấy, cô ngước mắt nhìn con rắn.
Con rắn này như thể cảm nhận được điều gì đó, có chút muốn tiến lại gần, nhưng lại như đang sợ hãi điều gì, không dám qua.
Lúc này, Tô Yên nghe thấy tiếng ho của Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Cô nghiêng đầu nhìn, khóe môi trắng bệch của Hiên Viên Vĩnh Hạo không biết từ lúc nào đã có chút xanh tím.
Xem ra nọc độc của con rắn vừa rồi vẫn chưa được loại bỏ sạch sẽ, trong cơ thể vẫn còn dư độc.
Tô Yên lại nhìn về phía con rắn, giọng nói mềm mại của cô rất nghiêm túc:
“Ngươi có nội đan không?”
Nội tâm Tiểu Hoa:
“???? Ký chủ đang nói chuyện với ai vậy?”
Con rắn lè lưỡi đỏ tươi, phát ra tiếng xì xì xì.
Ngây người một lát, Tô Yên lại lên tiếng:
“Đem nội đan của ngươi cho ta.”
Giọng điệu đó, ngữ khí đó, khiến nội tâm Tiểu Hoa dâng lên một tia nghi hoặc.
Chẳng lẽ còn có một hệ thống khác mà nó không nhìn thấy??
Ngay khi Tiểu Hoa còn đang mờ mịt, nó thấy con rắn kia, thân hình bắt đầu quằn quại, giây tiếp theo “khụ” một tiếng, một viên nội đan dính m.á.u cứ thế bị phun ra.
Sau đó, con rắn đỏ đen dùng đầu đuôi của mình cuộn lấy thứ vừa nhổ ra, rồi lảo đảo đến trước mặt Tô Yên.
Tô Yên vừa duỗi tay ra định nhận lấy, con rắn đỏ đen kia như không kiểm soát được, duỗi đầu ra, mở cái miệng rộng ngoác dính đầy m.á.u định cắn.
Sau đó, khi đầu con rắn tiến sát đến bàn tay trắng nõn, nó chỉ duỗi chiếc lưỡi đỏ tươi ra, l.i.ế.m sạch lớp bột màu vàng nhạt trên tay Tô Yên.
Giây tiếp theo, nó liền ngoan ngoãn đặt nội đan của mình lên tay Tô Yên.
Tô Yên ngay trước mặt con rắn đỏ đen, một miếng cắn vào nội đan.
Máu đen, vị đắng chát lập tức lan tỏa trong miệng.
Cô đẩy Hiên Viên Vĩnh Hạo đến trước tường, giây tiếp theo đôi môi dính m.á.u liền hôn lên.
Hiên Viên Vĩnh Hạo ngước mắt, nhìn nữ tử trước mặt.
Trong miệng một vị đắng chát cùng mùi m.á.u tanh lan tràn.
Một lúc lâu sau, Tô Yên buông ra, ngẩng đầu lên, nhìn hắn.
Rất nghiêm túc:
“Có cảm thấy đỡ hơn chút nào không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hiên Viên Vĩnh Hạo mí mắt rũ xuống, nhìn đôi môi hồng nhuận của Tô Yên, đôi đồng tử đen láy,
Yết hầu lên xuống,
“Không có.”
Tô Yên nghi hoặc nhìn viên nội đan trong tay, rồi lại nhìn Hiên Viên Vĩnh Hạo, cô đưa viên nội đan đến bên môi hắn,
“Chính ngươi cắn một miếng xem sao.”
Mùi tanh nồng nặc ập vào mặt, hắn nghiêng đầu đi, ý từ chối rõ ràng.
Giây tiếp theo, giọng hắn liền trầm xuống, với khuôn mặt yếu ớt đáng thương, nói ra yêu cầu vô lý:
“Ngươi đút ta.”
Lúc này, con rắn đỏ đen bên cạnh không biết từ lúc nào đã bò tới,
“Xì xì xì xì xì!!”
Con rắn lè lưỡi không biết đang nói cái gì.
Sau đó liền thấy Tô Yên nhìn con rắn, rồi lại nhìn Hiên Viên Vĩnh Hạo, cô rất nghiêm túc nói với con rắn:
“Nội đan này của ngươi hình như không giải độc được.”
Con rắn đỏ đen nghe thấy lời này, dường như có chút kích động, lắc lư thân thể:
“Xì xì xì xì xì!!”
Tô Yên lại nhìn viên nội đan trong tay, nghi hoặc:
“Nếu thật sự giải được trăm loại độc, sao hắn lại không có chút hiệu quả nào?”
Con rắn trừng đôi mắt như đèn lồng, oán hận trừng mắt nhìn Hiên Viên Vĩnh Hạo một cái, rất tức giận.
“Xì xì xì xì xì!!”
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn cuộc đối thoại giữa một người một rắn, lúc đầu rất kinh ngạc, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng mải mê nói chuyện của một người một rắn này, có chút muốn bóp c.h.ế.t con rắn này.
Hắn lại dồn nửa người tựa vào Tô Yên, chiếc áo choàng lông to lớn che kín cả hai người.
Đầu gác lên vai cô,
“Ngươi hiểu được con rắn này nói chuyện?”
“Vâng, có thể hiểu.”
“Con rắn này đang nói gì với ngươi?”
Tô Yên quay đầu nhìn về phía hắn, ngoan ngoãn lặp lại:
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Nó nói ngài lừa người, là vì muốn cắn thêm một miếng nội đan của nó.”