Sở Ngư mặt vô cảm, nội tâm lại nhận được kinh hách cực đại.
Đcmn sao lại thế này, không phải quần chúng ăn dưa này là chạy tới xem náo nhiệt tình hình Sở gia sao?
Một đống người cãi cọ ầm ĩ, ngữ khí kích động, ánh mắt nóng rực. Sở Ngư sợ tới mức không dám cử động, chợt thấy tay bị người phía sau nắm lấy, bàn tay ấm áp đem độ ấm truyền tới, dường như hòa tan băng giá mùa đông.
Tạ Hi than nhẹ một tiếng, ngữ khí sâu kín: "Sư huynh thật đúng là được hoan nghênh......"
Tay áo to rộng rũ xuống che khuất tay hai người. Sở Ngư có chút khẩn trương mà quét mắt mọi nơi, thấy không ai chú ý, mới yên lặng nhéo nhéo tay Tạ Hi.
......Hắn đã quên mất rằng nguyên chủ chính là người đứng đầu trong mười đại mỹ nam của Thiên Uyên Môn.
Bất quá người bên cạnh này lớn lên so với nguyên chủ còn tuấn mỹ hơn vài phần. Vòng nguyệt quế của nguyên chủ hẳn nên tháo xuống đi?
Như là biết Sở Ngư suy nghĩ cái gì, Tạ Hi dùng ngón trỏ vẽ vòng tròn lên lòng bàn tay Sở Ngư như khiêu khích, nhéo ngón tay hắn, xoa từng đốt một, không nhanh không chậm nói: "Những người này thấy sư đệ là đều chạy mất, khác hẳn khi nhìn thấy sư huynh."
Sở Ngư bị y làm cho ngứa, từ lòng bàn tay ngứa đến trong lòng, không khoẻ mà giật giật tay. Khi không rút về được, đành phải rũ xuống con ngươi, suy nghĩ sau một lúc lâu mới bừng tỉnh đại ngộ.
Mấy năm nay Tạ Hi hẳn là không thường xuyên trở về mà ở Thanh Đồ chém giết ma tu. Đôi khi ở cạnh hắn lơ đãng sẽ lỡ tiết lộ ra một thân sát khí. Những đệ tử này chỉ sợ là lưu tại Thiên Uyên Môn, sinh tử cũng chưa gặp qua mấy lần, nhìn thấy Tạ Hi bộ dạng như Diêm La sống, tám phần còn chưa kịp thưởng thức một chút giá trị nhan sắc đã bị dọa chạy.
...... Khó trách đứa nhỏ này cong, tán gái gì đó căn bản không có khả năng.
Sở Ngư thấm thía nói: "Sư đệ, ngươi nên đãi nhân hiền lành chút......"
Tạ Hi tiếp tục xoa ngón tay hắn, không thèm để ý: "Ta có sư huynh là đủ rồi."
Sở Ngư đang muốn tiếp tục giáo dục Tạ Hi, các đệ tử kích động bên kia rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, thanh niên cầm đầu lệ nóng doanh tròng, nâng tay áo hướng tới Sở Ngư cúi người thật sâu.
"Đa tạ Đại sư huynh năm đó ân cố dạy dỗ, xin nhận sư đệ một bái."
Sở Ngư lại bị dọa sợ, vội vàng đỡ hắn lên, chờ hắn ngẩng mặt, cẩn thận phân biệt một chút, ký ức nguyên bản có chút mơ hồ dần rõ ràng lên.
"Ngươi là...... Tứ sư đệ?"
Thanh niên ngượng ngùng mà cười cười, gãi gãi đầu: "Hiện giờ đã không còn ở Viễn Trần Phong, gọi Sở sư huynh là Đại sư huynh đã làm ta sợ hãi đến cực điểm, gánh không nổi Đại sư huynh gọi ta một tiếng Tứ sư đệ."
Sở Ngư đối với vị Tứ sư đệ này còn có chút ấn tượng, mơ hồ nhớ rõ người này đã từng hùa theo số đông khi dễ Tạ Hi, là người khi dễ y lợi hại nhất, so với Tam sư đệ còn pháo hôi hơn......
Hiện giờ tiểu pháo hôi này cũng đã lên Trúc Cơ kỳ, Sở Ngư trong lòng cảm khái, bỗng dưng hơi hơi mỉm cười: "Chúc mừng sư đệ tiến giai Trúc Cơ."
Người ngày thường ít khi nói cười, thanh lãnh cao quý chỉ cần cười rộ lên, đều sẽ khiến người khác chịu một cú sốc thị giác vô cùng to lớn, huống chi nguyên chủ còn có một túi da khá xinh đẹp.
Khắp nơi bỗng dưng tĩnh lặng.
Tứ sư đệ trợn mắt há hốc mồm.
Sở Ngư rõ ràng cảm thấy lực nắm của Tạ Hi trên tay hắn càng ngày càng lớn.
Im lặng một lát, Sở Ngư thu hồi nụ cười, nội tâm chửi thề, vừa định nói hai câu lịch sự rồi đuổi đám quần chúng ăn dưa này đi, bỗng nhiên, nhóm nữ đệ tử phản ứng lại đột nhiên dồn về phía Sở Ngư.
Sở Ngư chân mày giật giật, theo bản năng mà ghé sát vào Tạ Hi. Tạ Hi trở tay đem hắn một phen kéo vào trong lòng, trong mắt dâng lên một tầng hàn ý, quét mắt qua đám đông một cái.
"Lăn trở về đi."
Bị ánh mắt lạnh băng đảo qua, đầu óc của mọi người mới vừa rồi còn có chút nóng đồng thời rùng mình một cái, theo bản năng mà lùi về sau. Sau khi tỉnh táo lại, thấy rõ vị trí bàn tay đặt ở bên hông Sở Ngư, tức khắc ánh mắt mọi người đều có chút cổ quái.
Dù có là huynh đệ tình thâm, bị đám đông nhìn chăm chú mà vẫn thân mật như thế, cũng hơi quá mức rồi.
Lại vừa thấy Tạ Hi bày ra biểu cảm như cuồng ma hộ thê, nhóm quần chúng ăn dưa đều trầm mặc xuống.
Tu chân giới đối với nam phong chưa đến mức khinh thường, nhưng tóm lại có vài phần suồng sã, hơn nữa Sở Ngư cùng Tạ Hi thân phận khác nhau, lại là sư huynh đệ......
Sở Ngư nhìn bọn họ an tĩnh lại, cũng không hoảng hốt, thong dong hướng về phía Tứ sư đệ gật gật đầu, nói câu "Giao cho ngươi", liền lôi Tạ Hi trở lại động phủ.
Vừa tiến vào động phủ, bàn tay đỡ ở bên hông bỗng dùng lực. Sở Ngư không kịp hướng Tạ Hi nói cái gì, liền một phen bị ấn lên vách đá gần lối vào kết giới, trong nháy mắt tiếp theo, môi liền bị cắn.
Sở Ngư không thể hiểu được, có chút mơ hồ, vỗ vỗ lưng Tạ Hi, ngô ngô vài tiếng, chỉ có thể để tùy ý y cuồng loạn liếm láp dây dưa, qua hồi lâu, hai người mới tách ra.
Sở Ngư có chút thở hồng hộc, hoa mắt say mê, tay vỗ đến gáy Tạ Hi, thanh âm có chút mềm: "Phát điên cái gì?"
Tạ Hi tay chống ở trên vách đá, cúi đầu cắn cắn môi hắn, cắn một chút lại hôn hôn, trong mắt là thần sắc phức tạp: "Sư huynh cư nhiên cười với đám người kia."
......
WTF???
Cười một chút liền tức giận???
Sở Ngư ngạc nhiên một trận, lắc đầu: "Sư đệ, ngươi không thấy bản thân có chút cố chấp à?"
Không cho hắn nhìn người khác quá lâu, không cho hắn cười với người khác, tính độc chiếm của đứa nhỏ này không khỏi có chút đáng sợ.
Tạ Hi mím môi, ánh mắt yên lặng, xoa xoa mặt Sở Ngư: "Sư huynh, ta nói rồi, ta chỉ có mình huynh."
Chỉ có mình huynh, cho nên trân trọng, hận không thể tùy thời nhốt trong ngực. Một mình chiếm hữu, không cho người khác nhìn nhiều một chút, không cho bất luận kẻ nào mơ ước.
Sở Ngư cảm thấy bản thân cùng Tạ Hi có chút nói không thông suốt, nhíu nhíu mày, đẩy y ra, vuốt lại quần áo có chút hỗn độn, ở trong lòng tìm từ một lát, châm chước nói: "Sư đệ, đem một người coi như là độc nhất cũng không phải một chuyện tốt. Ngươi ngẫm lại đi, nếu một ngày kia ta rời đi, ngươi......"
"Không có khả năng!" Tạ Hi đánh gãy lời hắn nói, nắm lấy tay hắn, như chém đinh chặt sắt nói, "Ta không cho phép sư huynh rời đi!"
Sở Ngư thở dài, hướng y lắc lắc tay, "Ngươi để ta bình tĩnh đã."
Dứt lời, hắn rút ra tay, chậm rãi sau đi đến vách núi.
Sở Ngư biết Tạ Hi vẫn ở phía sau nhìn chằm chằm hắn, dừng một chút, vẫn là không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.
Về cái kỹ năng "Định luật vai chính bất tử" này, hắn đã hỏi qua hệ thống, quả nhiên trên đời này không điều tốt như vậy. Quyển sách này tuy rằng bị bỏ hố nhưng hệ thống từng mơ hồ tiết lộ ra cuốn sách này vốn có đại cương, tạm thời cốt truyện đều là theo đại cương chủ tuyến mà phát triển. Chờ nội dung chủ tuyến của đại cương hoàn thành xong, nội dung của quyển sách này liền kết thúc, về sau mới có thể thả bay chính mình.
Mà cái này kỹ năng đến khi chính văn kết thúc khi liền sẽ biến mất theo.
Sở Ngư suy nghĩ sâu xa một chút, hắn tính toán cùng Tạ Hi mãi luôn ở bên nhau, nhưng suy xét đến tiên đồ mênh mông sau khi chính văn kết thúc, sự tình gì đều có khả năng phát sinh. Tạ Hi là nam chính chân chính, định luật bất tử sẽ không biến mất, nhưng hắn thì không nhất định.
Xét tính cách càng ngày càng chiếm hữu cùng chấp niệm của Tạ Hi, nếu về sau có điều gì không hay xảy ra, y còn không lập tức bạo tẩu, huỷ thiên diệt địa hay sao......
Đi đến đỉnh vách núi phía sau, đại tuyết lại bắt đầu tung bay, khối cự thạch năm kia vẫn còn, Sở Ngư nâng tay áo đem bông tuyết đẩy ra, ngồi xếp bằng lên trên, nhắm lại mắt.
Phía trước Ma Uyên có tiếng gió nức nở, như là có oan hồn ở bên trong giãy giụa kêu khóc.
Phía sau có một người đứng thẳng.
Sở Ngư dừng một chút, vẫn là không nhịn được quay đầu lại: "Theo ta làm gì?"
Tạ Hi cắn cắn môi, sắc mặt ảm đạm: "Sư huynh giận sư đệ sao?"
......Tuy rằng vừa rồi trong nháy mắt kia xác thật có chút khó chịu, nhưng chưa đến mức giận. Huống chi Tạ Hi đối xử với hắn có thể nói như đào tim đào phổi, thường thường lại làm nũng làm nịu. Sở Ngư thật sự không thể tức giận nổi.
Sở Ngư trong lòng than nhỏ, lắc đầu: "Ta chỉ là lo lắng cho ngươi thôi."
Tạ Hi ánh mắt sâu kín mà nhìn chằm chằm Sở Ngư một lát, thấp giọng nói: "Ta nhớ...... Lúc ấy sư huynh cũng là như thế này. Vẫn luôn luôn không quay đầu lại, ta đi theo phía sau sư huynh, nghĩ nếu ta chết sẽ khiến sư huynh cao hứng thì cũng có thể......"
Lúc ấy?
......Mười năm trước ở Lăng Khư?
Sở Ngư ngẩn người, nhìn sắc mặt Tạ Hi có chút trắng bệch, tức khắc trong lòng chợt lạnh, rất muốn cho chính mình một cái tát.
Trong lời đồn, sau khi hắn bị nhốt trong Lăng Khư, Tạ Hi liền phát điên. Chính hắn cũng đã chứng thực. Đoạn thời gian Lăng Khư đó hẳn là bóng ma cả đời này y không muốn nhớ lại nhất. Ngày thường Sở Ngư đều sẽ cố tình tránh nói về Lăng Khư, không nghĩ lần này chính hắn lại chủ động làm Tạ Hi nghĩ tới.
Nhìn bộ dáng ảm đạm của Tạ Hi, Sở Ngư liền từng đợt đau lòng, vội vàng nhảy xuống khỏi cự thạch, bước nhanh qua đi, chân tay luống cuống mà ôm lấy y.
Tạ Hi hiếm khi không lập tức đáp lại, hàng mi dài buông xuống, che lại thần sắc trong mắt, tiếp tục nói: "Ta còn tưởng rằng, sư huynh sẽ không quay đầu lại......Thật may mắn, lần này sư huynh quay đầu lại."
Sở Ngư nói: "Ta không có giận."
Tạ Hi tay nâng lên, nắm chặt tay áo hắn, "Sư huynh không thích hành động của ta......Ta có thể sửa, nhưng sư huynh...... Không thể rời đi." Y nói có chút nghẹn ngào, "Đừng lại rời đi."
Sở Ngư không chịu được người khác khóc.
Gần đây nhất gặp được đôi mắt đỏ hồng, thiếu chút nữa ở trước mặt hắn bật khóc của Sở Thanh, hiện nay Tạ Hi lại bị hắn đột nhiên bi xuân thương thu lo lắng về tương lai dọa khóc. Sở Ngư trong lòng thực sự hụt hẫng, bất đắc dĩ mà ôm chặt y, "Được rồi...... Ta đã nói không là không giận rồi mà, ta cam đoan với ngươi sẽ không rời đi, lớn như vậy rồi còn khóc lóc sao......"
Tạ Hi nâng mặt lên, trên hàng mi dài hãy còn treo một chút nước mắt, chớp chớp mắt lại rớt xuống. Sở Ngư xem đến có chút buồn cười, nâng tay áo lau nước mắt cho y, thuận miệng nói: "Không nhìn người khác quá lâu, không cười với người khác, cũng không phải không thể, chỉ là lễ thượng vãng lai."
"Thành giao!"
Tạ Hi vui mừng quá đỗi, nâng mặt Sở Ngư lên cúi đầu hôn xuống, sắc mặt hưng phấn đến có chút hồng hồng, bi thương vừa rồi tức khắc liền không có, ôm Sở Ngư lại cọ lại sờ, có chút thẹn thùng: "Sư huynh, chúng ta tiếp tục chuyện hồi sáng này đi."
Sở Ngư mặt vô cảm: "Ta muốn tu luyện."
Tạ Hi cúi đầu liếm liếm hầu kết hắn, cười tươi rói: "Sư huynh từng nhắc tới song tu, mấy ngày nay sư đệ cũng tìm được biện pháp song tu. Nếu sư huynh hiện tại muốn tu luyện, vậy tới thử xem đi."
Sở Ngư: "......"
Sở Ngư tìm không được lời để phản bác.
***
Những ngày ở trên Viễn Trần Phong tựa hồ như lập tức về tới mười năm trước. Vẫn bình yên như cũ, tu luyện đánh gà, điều duy nhất khác đi chính là, mỗi đêm trước khi ngủ đều có một chút vận động......
Sở Ngư không còn sức lực để đá Tạ Hi, mỗi ngày đều thức dậy cực muộn, lén ra ngoài lại đụng tới Tam sư đệ, thấy cậu làm mặt quỷ liền đau răng, suy nghĩ nên khi nào cùng Tạ Hi nói chuyện vấn đề tiết chế.
Qua gần một tháng, Sở Ngư giành một chút thời giờ đi ra ngoài hỏi thăm, quả nhiên sóng gió bên ngoài nhằm vào Sở gia đã dần dần bình ổn xuống. Quần chúng ăn dưa ở Tu chân giới vĩnh viễn không thiếu đề tài câu chuyện sau khi ăn xong, xoi mói là việc dễ làm, không nhất định phải luôn cắn lấy một Sở gia không chút dao động, không chút phản ứng.
Sóng gió dần dần bình ổn, tuy rằng danh dự của Sở gia có thêm một vết nhơ, nhưng Sở gia vẫn một bộ không đau không ngứa, không chút nào chịu ảnh hưởng. Người kia hẳn là sẽ không chịu nổi, sắp nhảy ra tự tìm đường chết.
Nhất định không phải là Lục Khinh An, cũng hy vọng không phải là Từ khách khanh.
Sở Ngư khoanh tay trở về, hứng thú đột nhiên sinh ra, kéo Tạ Hi từ bậc thang ở chân núi một bước một đi lên, vừa đi, vừa áng chừng trước ngực mình: "Sư đệ còn nhớ không? Năm đó khi xuống núi đi Thanh Hà trấn, ngươi mới cao chừng này." Dừng một chút, hắn nói, "À, trước khi xuống núi không lâu, ngươi còn thọc ta một nhát kiếm."
Tạ Hi nguyên bản trên mặt còn có ý cười nhàn nhạt, vừa nghe lời này, tức khắc lung lay sắp đổ. Hốc mắt đỏ lên, hai mắt đẫm lệ mông lung. Thấy đứa nhỏ sắp khóc ra tới, Sở Ngư nhịn không được xoa trán, thầm mắng chính mình miệng tiện, xoa bóp ôm ôm một hồi, sau một lúc mới trấn an được. Sở Ngư lau mồ hôi lạnh.
Quả nhiên vẫn là không nên tìm đường chết......
Hắn an tĩnh câm miệng, không hề mở miệng tìm đường chết, Tạ Hi lại chớp chớp mắt, nói: "Năm đó sư đệ trẻ người non dạ, không biết sư huynh có ý tốt...... A, có để lại sẹo không?"
Sở Ngư đánh bay bàn tay duỗi tới muốn cởi quần áo hắn, lạnh nhạt nói: "Sao hả, ta trên người có sẹo hay không ngươi còn không biết?"
Tạ Hi bật cười.
Hai người rảnh đến nhàm chán, từ chân núi chậm rì rì mà đi tới đỉnh núi, khi ngẩng đầu nhìn thấy sơn môn, sắc trời đã hơi ảm. Toàn bộ Thiên Uyên Môn chính là một cái vòng tròn lớn, từ trong ra ngoài phân thành hai tầng, tầng bên ngoài này đều là đệ tử ngoại môn, chịu không được cái lạnh từ đỉnh núi lẫn những ngày đông giá lạnh nên ngoài sơn môn chẳng thấy ai.
Sở Ngư tùy ý quét mắt, đang muốn ngự kiếm bay lên, khóe mắt bỗng nhiên quét đến một bóng người quen thuộc. Hiển nhiên người nọ cũng không muốn trốn tránh, nhìn thấy Sở Ngư cùng Tạ Hi, tức khắc nổi ánh mắt oán độc, hận không thể nhào lên nuốt sống bọn họ.
Sở Ngư bất ngờ: "A? Đây không phải là Tống sư huynh sao?"
Sắc mặt Tống Kinh Nghĩa trong nháy mắt đen như đáy nồi, ánh mắt tựa hồ muốn giết người.
Sở Ngư cũng không vội mà rời đi, đôi tay ẩn ở trong tay áo, dựa vào Tạ Hi từ trên xuống dưới mà đánh giá Tống Kinh Nghĩa. Từ lúc Tống Kinh Nghĩa bị Lâm sư đệ cõng đến trước đường, ném xuống đất, vạch trần ác hành, Tống Kinh Nghĩa dường như mất tích, không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được gã.
So với trước kia áo mũ chỉnh tề, mặt giả cười, hiện nay Tống Kinh Nghĩa rõ ràng thuận mắt hơn không ít. Tuy rằng vẫn như cũ là áo mũ chỉnh tề nhân mô cẩu dạng, nhưng nụ cười giả tạo khiến người ghê tởm kia đã không còn, đổi thành thần sắc phát ra từ nội tâm.
Muốn giết hắn cùng Tạ Hi.
Bị phế đi trong lòng phỏng chừng cũng không chịu nổi, sắc mặt tiều tụy hơn hẳn.
Sở Ngư trong lòng vui vẻ, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tu vi hiện giờ của Tống Kinh Nghĩa. Nhưng thật ra gã có vận khí tốt, không bị phế đến triệt triệt để để, còn giữ lại tu vi Luyện Khí kỳ tầng ba.
Tống Kinh Nghĩa tức giận không nhẹ, hồi lâu mới hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi: "Sở Ngư, ngươi không cần đắc ý, sớm hay muộn ta cũng sẽ làm ngươi hối hận."
Sở Ngư quả thực muốn cười: "Tống sư huynh sẽ làm sư đệ hối hận như thế nào?"
Tống Kinh Nghĩa trừng mắt liếc hắn một cái, khác thường mà không dây dưa, xoay người đi vào sơn môn.
Sở Ngư có chút ngạc nhiên: "Sư đệ, ngươi nói xem gã có phải sau bị phế đi linh mạch cũng bị phế luôn đầu óc hay không?"
Tạ Hi không yên vui giống Sở Ngư, nhăn chặt mày, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Đợi sư tôn điều tra rõ thân thế của gã, ta liền động thủ giết gã. Loại người này nếu lưu lại, thật sự làm người khó có thể tâm an."
Đáng tiếc gần đây Lục Khinh An vì phối hợp với Sở Ngư, chỉ có thể thanh thản ổn định mà ở trên Viễn Trần Phong tu luyện đả tọa. Ngẫu nhiên dẫn theo Tam sư đệ đến trên núi thao luyện một phen, phạm vi hành động cực nhỏ.
Thẩm Niệm vẫn luôn đi theo bên cạnh người hắn, mỗi ngày đều nói thầm "Mỹ nhân nhi a ta nhìn ngươi có điểm quen mắt" "An an à, chúng ta có phải hay không đã từng gặp nhau", chọc đến Lục Khinh An thiếu chút nữa đương trường bão nổi rất nhiều lần.
Đối với bản lĩnh ngựa quen đường cũ tìm đường chết của Thẩm Niệm, Sở Ngư tỏ vẻ cúng bái.
Đổi lại là hắn, hắn tuyệt đối không dám đi chọc ghẹo Tạ Hi như vậy, trừ phi hắn chuẩn bị tốt tâm lý ba ngày không xuống được giường.
Nghĩ đến việc này, Sở Ngư lại có chút lo lắng sốt ruột, ngự khởi Tầm Sanh mang theo Tạ Hi hướng Viễn Trần Phong đi, châm chước hồi lâu, uyển chuyển nói: "Sư đệ, ta nói này......"
Tạ Hi híp mắt ôm eo hắn, thoải mái hít vào một hơi, thấp giọng mà "Ừm" một tiếng, thanh âm vừa thấp vừa từ. Sở Ngư nghe được liền nhũn tai, lấy lại bình tĩnh, trấn định tiếp tục đàm phán.
"Sư đệ à......Có câu nói, tuần tự tiệm tiến, làm chuyện gì đều không thể một lần làm quá nhiều. Một tiếng trống là thêm dũng khí, hai tiếng trống tinh thần suy sút, ba tiếng trống dũng khí khô kiệt......"
Tạ Hi im lặng một chút: "Sư đệ cẩn tuân dạy bảo của sư huynh."
Sở Ngư thở ngắn than dài: "Ngươi hiểu ta ý không?"
Cái eo già này vẫn còn giữ lại được.
Tạ Hi vẻ mặt nghiêm túc: "Sư huynh đang dạy dỗ sư đệ khi tu luyện không thể nóng nảy, cần từng bước một tới, không thể ở lúc đầu liền hao phí hết tinh lực của bản thân, nếu không về sau đụng tới bình cảnh, chỉ có thể uổng phí chờ đợi. Bất quá sư huynh yên tâm, sư đệ đã kết Anh, cũng đã ổn định rồi, chỉ cần sư huynh còn ở bên sư đệ, sư đệ liền sẽ không tái tẩu hỏa nhập ma, cũng sẽ không đụng tới bình cảnh."
......Mẹ nó, có chỗ nào liên quan đến điều hắn nói đâu.
Sở Ngư đen mặt, vẫn là trước nói câu "Chúc mừng sư đệ kết Anh", theo sau liền đau trứng.
Từng tiếng "Sư huynh" nghe được thật là đau trứng, hiện giờ tu vi Tạ Hi cao đến nghiền áp hắn. Đứa nhỏ này còn đặc biệt thích dán vào người hắn, liên thanh mà kêu sư huynh, thế đạo thay đổi rồi......
Sở Ngư có chút chua xót: "Sư đệ càng ngày càng lợi hại, ta đánh không lại......"
Tạ Hi sắc mặt càng thêm nghiêm túc: "Không, ở trước mặt sư huynh , sư đệ cam chịu đánh mắng. Sư huynh nếu không vui, có thể đem sư đệ trói ở trên giường hung hăng đánh một trận."
......Lời này......Như thế nào càng nghĩ càng quái dị......
Sở Ngư kịp thời mà đem lời nói vứt đến sau đầu không nghĩ thêm, chỉnh lại sắc mặt, tiếp tục trở lại đề tài vừa rồi.
"Sư đệ à......Người trẻ tuổi phải khắc chế một chút, hiện tại là ngươi tò mò, chờ về sau sẽ không như thế, hiện nay nếu là hao hết tinh lực......" Sở Ngư ho khan một tiếng, hàm súc địa đạo, "Về sau kiệt quệ thì làm sao bây giờ?"
"Sư đệ chỉ là thực tủy biết vị, thích ăn cá." Tạ Hi dứt lời, cười đến quái dị, cúi đầu ngậm lấy vành tai trắng nõn của Sở Ngư mà cắn cắn, thanh âm hạ thấp, "Sư đệ có đến nỗi 'kiệt quệ' hay không, sư huynh về sau sẽ biết."