Sở Ngư giật mình, đại não trống rỗng trong chớp mắt, rồi lập tức bắt đầu suy nghĩ như thế nào khuyên phục Sở Thanh cho người tiến vào.
Sở Thanh đột nhiên cười lạnh: "Muốn vào xem cấm địa của Sở gia? Chỉ sợ không chỉ là vì cái gọi là nghiệm chứng trong sạch đi."
Sở gia làm một đại gia tộc, bên ngoài khẳng định gây thù chuốc oán rất nhiều, những người đỏ mắt mơ ước cũng nhiều đếm không xuể. Tới cùng một lúc như vậy, trừ bỏ những người thực sự tới thăm để làm rõ sự việc tàn hồn của Diêm Hành ma quân, chỉ sợ còn lại là muốn hỏi thăm rõ ràng tài sản Sở gia.
"Đại ca......"
Sở Ngư muốn nói lại thôi, không nghĩ hắn mới mở lời, Sở Thanh sắc mặt nghiêm nghị một túc, trầm giọng nói: "Đệ đệ, đại ca chuẩn bị để bọn họ tiến vào. Cấm địa cũng không phải ai muốn vào là có thể vào. Đệ đệ chớ có trách ta, ta cũng là vì gia tộc."
......
???
Sở Ngư bị hắn nói thì sửng sốt, sau một lúc lâu mới đen mặt phản ứng lại.
Hoá ra Sở Thanh đã sớm làm tốt chuẩn bị, cho rằng hắn không chịu, ngược lại ở đây khuyên bảo hắn?
Không nói gì sau một lúc lâu, Sở Ngư khóe miệng giật giật, rối rắm một chút, làm ra biểu cảm cái trầm mặc bi thương, gật gật đầu.
...... Nếu bị hiểu lầm, vậy tiếp tục hiểu lầm đi, cũng khá tốt......
Huynh đệ hai người qua loa thương nghị vài câu, Sở Thanh trước tiên phái người đi đem Phó Trọng Nghi ném ra khỏi Lạc Phong Cốc, mới cùng Sở Ngư nhích người đi hướng ngoài cốc.
Lạc Phong Cốc ngày thường là một nơi thanh tịnh, phàm nhân dưới chân núi biết trên núi có người tu chân bày ra pháp trận, ngày thường cũng sẽ không lên núi quấy rầy. Chợt thấy bên ngoài kết giới rậm rạp người, Sở Ngư hơi hơi giật mình.
Sở Thanh đã nhiều ngày suy nghĩ mấy lần. Hiện nay tổ phụ tổ mẫu còn đang bế quan, người Sở gia có thể đứng ra không nhiều lắm. Thái độ quá mức cường ngạnh không được, nếu làm theo ý nhóm người này, cho bọn họ đi xem nơi đến hắn còn không thể nào vào được cũng không sao.
Người đến đều thuộc những môn phái nhỏ cùng gia tộc nhỏ, gương mặt lạ lẫm. Sở Thanh nhờ những tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Sở gia tới trấn tràng. Dưới uy áp, tạm thời không có người dám động.
Trường hợp còn có thể khống chế, nếu có thể mượn lời nhóm người này làm sáng tỏ sự tình, về sau cũng sẽ giảm rất nhiều phiền toái.
Sở Thanh hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, thật sự không thể bày nổi vẻ ôn hòa kính nhi hồi trước, sắc mặt nhàn nhạt, "Chư vị tới, là đã kết luận rằng trong cấm địa Sở gia đang nhốt tàn hồn của Diêm Hành ma quân sao?"
Đám người trầm mặc một lát, mới có một hán tử gầy gộc lên tiếng: "Sở gia các người chính mình làm cái gì trong lòng đều rõ ràng! Sở Thanh, ngươi chẳng lẽ là chột dạ, không dám cho chúng ta đi vào xem?"
Gã mở miệng, dần dần liền có thêm người phát ra tiếng, có lời nói kịch liệt, có một mực chắc chắn, cũng có khẩu khí mềm chút. Phần lớn không có nhiều tự tin, nhưng cố tình luôn có vài người ngữ khí kịch liệt dâng trào, bốc cháy lên chúng phẫn.
Sở Ngư híp híp mắt, trọng điểm nhìn kĩ những người đang châm ngòi thổi gió, bất động thanh sắc mà kéo kéo Sở Thanh.
Sở Thanh gật đầu, ánh mắt trầm lãnh.
Cãi cọ ầm ĩ nửa ngày, mới có một lão sinh râu tóc bạc trắng đứng dậy, xoa xoa chòm râu dài của mình, nói: "Sở đại công......Không, Sở gia chủ, xin đừng trách tội chúng ta. Rốt cuộc, sự tình Diêm Hành ma quân cùng dẫn hồn cờ là việc trọng đại, liên quan đến an nguy của toàn bộ Tu chân giới. Chúng ta cũng chỉ là tâm hệ thiên hạ, tới kiểm tra cấm địa một phen, sẽ không làm gì khác. Nếu lời đồn thật sự chỉ là lời đồn, chúng ta nhất định sẽ hướng Sở gia xin lỗi."
Đã có người nói ra câu miễn cưỡng có thể nghe vào tai, Sở Thanh gật đầu, cho hắn bậc thang.
"Nếu chư vị hoài nghi cấm địa Sở gia như vậy, vậy liền đi xem đi."
Rõ ràng không dự đoán được Sở Thanh sẽ rộng rãi như vậy, mọi người do dự một trận, hai mặt nhìn nhau dưới, ngược lại có chút lùi bước.
Những tu sĩ này hơn phân nửa đều là bị người cổ động mà đến, nhiệt huyết sôi trào, tự cho là có thể chứng kiến lịch sử một phen, rút kiếm đeo đao kéo tới. Dựa theo suy nghĩ của bọn họ, Sở Thanh hẳn phải kiên quyết chống lại, cự tuyệt bất luận kẻ nào tiến vào Sở gia, bọn họ liền có thể càng có tự tin, bắt đầu động thủ. Đợi Sở gia đánh trả, liền có thể thỉnh các đại tông phái phái người tới, đến lúc đó cường ngạnh mà mở ra đại trận hộ sơn của Sở gia, sấn loạn còn có thể lấy ra hai thanh nước luộc.
Đục nước béo cò, cớ sao mà không làm.
Ai biết Sở Thanh cư nhiên lại sòng phẳng như thế.
Sở Thanh đại khái có thể đoán ra tâm tư của bọn họ, sắc mặt bình đạm: "Chư vị đây là, không dám tới?"
Tới cũng tới rồi, hai tay trống trơn cái gì cũng chưa nhìn đến liền trở về? Không đáng.
Một đám tu sĩ mênh mông cuồn cuộn mang vẻ mặt nghiêm túc theo vào Lạc Phong Cốc, Sở Thanh cùng Sở Ngư ngự kiếm phi ở đằng trước, khi đối mặt nhau đều có ý cười lạnh lùng hiện lên.
Rất nhanh liền đến trước cấm địa, trừ bỏ những tu sĩ Nguyên Anh kỳ theo tới trấn tràng, gần đại điện cũng đứng vài vị. Nhất thời những người này cũng không dám lộn xộn, hai mặt nhìn nhau, ánh mắt dao động.
Hơn phân nửa đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ cũng chưa tới mấy người. Nếu Sở Thanh muốn, tùy ý phái một tu sĩ Nguyên Anh kỳ liền có thể đưa bọn họ đoàn diệt.
Nếu Sở gia thật sự rắp tâm hại người, đưa bọn họ vào trong rồi giết cũng không phải không có khả năng.
Sở Ngư ôm tay không chút để ý mà nhìn quét qua nhóm người này, tay chậm rãi đặt lên chuôi kiếm Tầm Sanh, chuẩn bị ứng phó bất luận sự kiện gì đột phát.
Đại điện to lớn, cất chứa mấy trăm người vẫn còn trống trải. Trên cột đá to lớn có khắc họa sự tích của tiền bối Sở gia, trên mặt đất là gia văn Sở gia. Một đám người đi đi dừng dừng, tò mò không thôi. Đi tới đi lui, đột nhiên có người dừng lại.
Những tu sĩ khác cũng dừng bước, do dự mà nhìn về phía người kia.
Sở Ngư liếc mắt một cái liền nhận ra, là hán tử trung niên gầy gộc trước đây nói lời kịch liệt nhất.
Hán tử kia ánh mắt nặng nề, mặt mày gian chôn một cổ lệ khí nói không nên lời, đột nhiên một phen rút kiếm, lành lạnh mà nhìn về phía Sở Thanh.
"Sở Thanh! Ngươi muốn làm gì chúng ta?"
Mọi người ở đây đều ngẩn người.
Sở Ngư khó hiểu: Người này diễn nhiều như thế làm gì? Có vấn đề sao?
Sở Thanh cũng nhíu mày nhìn về phía gã: "Vị đạo hữu này, có gì chỉ giáo?"
Hán tử trung niên cười lạnh: "Ta đi một đường, đột nhiên phản ứng lại. Ngươi vừa rồi còn ấp a ấp úng không muốn nói ra chân tướng của cấm địa Sở gia, bỗng nhiên lại trở mặt cho chúng ta tiến vào. Hiện nay xung quanh đại điện là tu sĩ Sở gia, muốn giết chúng ta dễ như trở bàn tay. Sở Thanh, ngươi là muốn diệt khẩu sao?! Công đạo tự tại nhân tâm, ngươi cố che giấu cũng không có khả năng tránh thoát Thiên Đạo chế tài!"
......Cái quỷ gì?
Sở Ngư tiếp tục khó hiểu. Người này nghe được nội tâm hắn phun tào à?
"Đến cả phụ thân ngươi còn tàn nhẫn đến mức hạ tâm giết chết, giết mấy tu sĩ không quan trọng như chúng ta, cũng sẽ không có cái gì băn khoăn đi!"
Gã vừa nói, phảng phất nháy mắt đánh thức những người khác. Nguyên bản là tới tra xét cấm địa Sở gia, kết quả là đại môn cấm địa còn chưa tới gần, một đám người đều cảnh giác mà bắt đầu rút kiếm đề phòng, nhìn chằm chằm Sở Thanh, vẻ mặt kinh nghi bất định.
Không thể không nói, cấm địa Sở gia rốt cuộc có tàn hồn Diêm Hành ma quân hay không, không ai biết. Những người này nguyên bản liền có chút lo lắng đề phòng, được người nọ "Đánh thức", lập tức liền phản ứng lại. Sở gia ngoài phản kháng hay là thuận theo ra, còn có một lựa chọn, chính là diệt khẩu.
Tuy rằng diệt bọn hắn cũng không có ý nghĩa gì, nhưng những tiểu tu sĩ này chỉ là tự phát tập kết mà đến, muốn đánh Sở gia một cái trở tay không kịp. Những người khác đều không biết bọn họ tồn tại, Sở gia nếu thật sự hạ tử thủ, chỉ sợ một chốc thật đúng là sẽ không có người phát hiện.
Nhắc tới cái chết của phụ thân, Sở Sương Trì, một chút kiên nhẫn cuối cùng của Sở Thanh cũng mất đi, sắc mặt lạnh lãnh, ngậm miệng không nói.
Không khí trong lúc nhất thời có chút cứng đờ.
Sau một lúc lâu, Sở Thanh nén giận, ánh mắt càng thêm lãnh đạm, "Chư vị nếu hoài nghi thành ý của Sở gia, có thể rời đi. Nếu có ai trong Sở gia ngăn cản các ngươi, giao cho các ngươi xử trí."
Im lặng một lúc, đám kia tu sĩ bắt đầu khe khẽ nói nhỏ. Qua một lúc lâu, đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm.
Sở Ngư nguyên bản đang nhìn chằm chằm đại môn cấm địa, nghe thấy tiếng hét liền giật mình. Vội vàng nhìn lại, lại thấy hán tử gầy gộc mới vừa rồi vẫn còn hùng hổ nhất kia đã ngã xuống đất, một kiếm đâm xuyên ngực, máu chảy không ngừng, run rẩy chỉ chỉ Sở Thanh, "Hô hô" hai tiếng rồi ngã xuống đất.
Sở Ngư cùng Sở Thanh lập tức tiến lên kiểm tra.
Một kiếm xuyên tâm, chết hoàn toàn, không phải giả.
Chết thật rồi?
Hơn nữa trước khi chết còn là bộ dạng chết không nhắm mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Sở Thanh, còn duỗi tay chỉ hắn. Nếu là vì giá họa, làm như vậy chính thật sự quá liều mạng.
Có người mắt sắc, lập tức hô lên: "Là kiếm pháp Sở gia!"
Ai ai cũng biết Sở Thanh đặc biệt am hiểu kiếm pháp Sở gia, tay phải sử kiếm, nước chảy mây trôi, lệnh người kinh diễm.
Sở Thanh theo bản năng mà bưng kín tay phải, trong mắt thần sắc phức tạp.
Sở Ngư trong lòng biết Sở Thanh tuyệt đối không có khả năng làm loại sự tình này, nhưng những tu sĩ kia không nhất định cho là như vậy, lập tức một đám người bấm tay niệm thần chú niết phù, hỗn loạn cả lên. Sở Ngư vội vàng đem Sở Thanh lôi ra khỏi đám người, chau mày: "Đại ca, trước tiên phải làm cho bọn họ bình tĩnh lại đã."
Sở Thanh gật gật đầu, đang muốn phân phó tu sĩ Nguyên Anh ngoài điện tới trấn trụ nhóm người này, mặt đất của đại điện bỗng nhiên run rẩy.
Run lên rất rõ ràng.
Sở Ngư trong lòng bị dọa, vội vàng cúi đầu nhìn, vừa thấy liền nhận ra bản thân mới vừa rồi vẫn luôn xem nhẹ sự tình.
Trên mặt đất của đại điện vẽ gia văn lá phong của Sở gia, hình dạng rất lớn, quang hoa lưu chuyển. Mà lúc này, thanh huy nguyên bản còn mông lung, thế nhưng lại hơi mang huyết sắc, hơn nữa còn nhanh chóng tràn đến các vân lá, cơ hồ là trong nháy mắt, trên mặt đất liền xuất hiện một mảnh huyết phong thật lớn.
Mùi máu tươi nhàn nhạt bao phủ đại điện, Sở Ngư sắc mặt khó coi mà đi đến nơi huyết sắc nồng nặc nhất, rõ ràng mà thấy được thi thể của hán tử trung niên kia. Mới vừa rồi chỉ lo nhìn miệng vết thương của gã, thế nhưng lại không chú ý tới, hán tử trung niên này trên khóe miệng còn ngậm một ý cười.
Toàn bộ mặt đất đại điện là một cái pháp trận, hơn nữa đã bị hán tử trung niên kia tế huyết kích hoạt.
Đang nghĩ ngợi, đại điện lại run lên. Sở Ngư trong óc vù vù một chút, thân thể không tự giác mà di chuyển đối mặt với đại môn cấm địa, mới phát giác đại môn cấm địa không biết khi nào đã mở ra, bên trong là một mảnh đen như mực. Trong nháy mắt tiếp theo, bỗng nhiên có kim sắc chợt lóe, nháy mắt hoàn toàn đi vào thân thể hắn.
Cùng lúc đó, pháp trận khắc họa trên đại điện cũng hoàn toàn phát động.
Loại dao động pháp trận này, Sở Ngư rất quen thuộc.
Truyền Tống Trận!
Tiền bối Sở gia thế nhưng lại vẽ Truyền Tống Trận trên mặt đất đại điện ở trước cấm địa!
Nói ra thì rất dài, sự tình lại chỉ xảy ra trong nháy mắt. Sở Ngư chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt từng đợt biến thành màu đen, thậm chí có chút buồn nôn. Truyền tống một khoảng cách xa sẽ mang đến cảm giác không khỏe, trận pháp bị máu kích hoạt khiến hơi thở cũng có chút quỷ dị. Sở Ngư che miệng, tay bỗng nhiên bị Sở Thanh bắt lấy.
Sở Thanh sắc mặt rất khó coi: "Đệ đệ, chúng ta mắc bẫy rồi. Mục đích của những ma tu ẩn núp trong nhóm tu sĩ này không phải cấm địa, mà là Truyền Tống Trận này."
Bởi vì bọn họ vẫn luôn liên tục đề cập đến cấm địa, Sở Ngư và Sở Thanh còn thật sự cho rằng mục đích của bọn họ là cấm địa Sở gia.
Truyền Tống Trận này thông tới nơi nào, không người nào biết, nhưng tuyệt đối không phải là nơi nào tốt đẹp.
Thế giới trước mắt dần dần mơ hồ, quang ảnh hỗn loạn. Sau một lúc lâu, Sở Ngư mới thoáng mở bừng mắt, thấy rõ cảnh vật trước mặt.
Xa xa, một ngọn núi bị tuyết bao trùm có lá thông xanh tươi mơ hồ lộ ra dưới tuyết trắng. Gần đó là vực sâu với tiếng gió nức nở thê lương như khóc, liếc mắt nhìn không thấy đáy, nhìn lâu sẽ có cảm giác như là bị hút vào.
Sở Ngư cứng người.
Cảnh tượng trước mắt quá quen thuộc với hắn.
...... Nơi này không phải là Ma Vực phía sau động phủ Viễn Trần Phong sao?
Tại sao Truyền Tống Trận ở đại điện trước cấm địa Sở gia lại truyền tống đến nơi này?
Huyệt Thái Dương của Sở Ngư thình thịch mà nhảy, cảm thấy cái gì đó làm người sởn tóc gáy đang bò vào trong lòng, sau một lúc lâu, lại yên lòng.
Một đám người đột nhiên xuất hiện như vậy, Lục Khinh An và Tạ Hi hẳn là sẽ lập tức đến đây xem xét. Chỉ cần có Lục Khinh An và Tạ Hi liền không lo giải quyết không được những người này.
Mấy trăm tu sĩ tới Sở gia đại bộ phận đều là vẻ mặt ngốc nhiên, phần còn lại đã ngự kiếm bay lên, ánh mắt nóng cháy mà nhìn chằm chằm Ma Vực.
Sở Ngư tùy ý đảo mắt, trong lòng thầm mắng một tiếng.
Kịch bản của ma tu thật thâm, trong những tu sĩ lộ ra linh lực tím đen, có mấy người vừa rồi còn nói tốt cho Sở gia. Hắn cùng Sở Thanh chỉ chú ý tới những người châm ngòi thổi gió, hoàn toàn quên đi những người này.
Linh lực ma tu nhìn một cái sẽ biết. Những người còn lại lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt phức tạp mà nhìn hai huynh đệ Sở gia, lại nhìn ma tu ngự kiếm phi ở giữa không trung. Trong lúc nhất thời không rõ rốt cuộc có nên tin tưởng Sở gia hay không.
Không cần bọn họ nghĩ nhiều cái gì, kẻ cầm đầu ma tu đột nhiên bộc phát ra một trận cười to khoái ý.
"Chuẩn bị nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có thể đánh thức vị đại nhân kia. Tu sĩ chính đạo các ngươi cứ mở mắt chờ chết đi!"
Dứt lời, lão giả râu tóc bạc trắng bỗng nhiên lấy ra một khối dưỡng hồn ngọc, dừng một chút, liền ném vào trong Ma Vực.
Sở Ngư trong lòng nhảy dựng, buột miệng thốt ra: "Ngươi thả thứ gì ——"
Lão giả cười ha ha quay người lại: "Ta là chưởng môn Độn Nguyệt Môn. Không uổng công ta hao phí tâm huyết đoạt Phong Linh thảo đem sợi tàn hồn của vị đại nhân kia đánh thức. Ma Vực hôm nay cũng nên tỉnh lại!"
Vách núi dưới chân đột nhiên rung lên, xa xa gần gần đều truyền đến âm thanh sụp đổ, phảng phất tận thế. Tiếng gió nức nở trong Ma Vực càng thêm thống khổ, đến sau lại như là một loại ác quỷ kêu to, đâm vào đầu người gây ra đau nhức.
Sở Ngư che lại lỗ tai, trong lòng nghi hoặc: Sao lại thế này? Lục Khinh An và Tạ Hi tại sao còn chưa tới?
Còn đang nghi hoặc, chợt thấy cách đó không xa có người ngự kiếm bay tới. Sở Ngư tập trung nhìn vào, đúng là Tam sư đệ.
Lão giả cũng cuồng nhiệt mà hô to lên: "Diêm Hành ma quân! Dẫn dắt ma tu một lần nữa sáng tạo huy hoàng đi!"
Diêm Hành ma quân!
Sở Ngư trước mắt tối sầm, lập tức một phen đẩy tay Sở Thanh ra, ngự kiếm bay lên, đón nhận Tam sư đệ. Sở Thanh vừa nghe Diêm Hành ma quân, sắc mặt cũng thay đổi, một tấc cũng không rời theo sát đi lên.
Tam sư đệ vẻ mặt mộng bức: "Đại sư huynh? Huynh tại sao đã trở rồi? Ma Vực làm sao vậy? Mới vừa rồi đệ đang vẽ bùa, thình lình mà mặt đất chấn động, bàn đá đều thiếu chút nữa bị đánh rách tả tơi."
Sở Ngư bỏ những câu hỏi của cậu qua một bên, cắn chặt răng: "Sư tôn và Tạ Hi đâu?"
Tam sư đệ nói: "Nghe nói có tu sĩ tập kết đi Sở gia, Nhị sư huynh lo lắng huynh xảy ra chuyện, mới vừa rồi liền khởi hành đi tới Sở gia. Sư tôn lo lắng Nhị sư huynh đi sẽ làm xấu chuyện, cũng đi theo qua rồi."
Dừng một chút, trên mặt cậu là một mảnh mê mang: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đã xảy ra chuyện gì?
Sở Ngư kéo kéo khóe miệng, vỗ vỗ đầu cậu: "Không có gì."
Chỉ là Ma Vực tựa hồ đang càng khuếch trương. Nếu để nó lớn thêm một chút, Thiên Uyên Môn tám phần sẽ bị nuốt một nửa.
Chưa tỉnh đã mang lệ khí nặng như vậy, nếu đã tỉnh sẽ còn có bao nhiêu đáng sợ?
Im lặng một hồi, sắc mặt Sở Ngư nghiêm túc: "Tam sư đệ, mang theo đại ca ta lập tức trốn đi. Chạy càng xa càng tốt, không cần trở về!"
Sở Thanh theo bản năng nói: "Đệ đệ?"
Sở Ngư nhìn hắn, hơi hơi mỉm cười.
Tuy rằng tình huống khẩn cấp, nhưng thật hiếm lắm đệ đệ mới tươi cười như vậy. Sở Thanh ngẩn người, ngay sau đó nghênh diện ngay một lá bùa. Hắn còn chưa kịp phản ứng lại liền ngã xuống. Sở Ngư thuận thế ôm lấy Sở Thanh mềm mại ngã vào lòng mình, khen ngợi: "Tam sư đệ, hôn mê phù này của ngươi thật là lợi hại."
Tam sư đệ bình thường luôn thoát tuyến cũng biết tình huống không đúng: "Đại sư huynh! Đệ lập tức đi gọi sư tôn cùng Nhị sư huynh trở về!"
"Không được!" Sở Ngư ngữ khí một lạnh lùng, "Ngươi mang theo đại ca ta lập tức rời đi. Nếu đụng phải sư tôn và Tạ Hi, cũng không cần nói cho bọn họ toàn bộ sự tình. Nơi này phát sinh đại biến cố, Thiên Uyên Môn sẽ có hội trưởng lão tới giải quyết."
Dứt lời, hắn đem Sở Thanh đưa cho Tam sư đệ, hít sâu một hơi, trở lại vách núi.
Tam sư đệ ngẩn ngơ, nhìn bóng dáng Sở Ngư một lát, đột nhiên xoay người rời đi.
Sở Ngư vui mừng, ôm tay đứng ở phía sau chúng tu sĩ, không nói gì.
Thiên Uyên Môn có tu sĩ Hóa Thần kỳ. Nếu đến tu sĩ Hóa Thần kỳ ra mặt giải quyết còn không được, đến lúc đó cũng chỉ có thể để hắn ra mặt.
Trực giác nói cho hắn biết, không thể để Tạ Hi xuất hiện ở chỗ này.